Editor: Magi điên ( Osin)
Bê-ta: Nami-chan
“Luật Nghi đại ca, ngươi sao lại trông không có tinh thần như vậy?”
A Hổ liếc mắt nhìn y một cái mới dám mở miệng hỏi, thời gian này, Bạch Luật Nghi tuy rằng không có tiều tụy, nhưng quả thực lấy cá tính y mà nói, y dường như hơi trầm mặc ít lời, A Hổ đánh bạo nghĩ ra nguyên nhân duy nhất làm Luật Nghi đại ca không có sức sống như vậy.
“Là cha lại mắng ngươi sao?”
“Không phải đâu, hiện tại cha ngươi cùng ta rất hòa thuận.”
Đúng vậy, Bách Tỷ Ngạn đối xử với y vẫn tôn trọng như trước đây, nhưng mà lần trước sau khi thượng y xong xuôi, cách một ngày đã nói phòng đã có đủ, hai người hẳn là nên chia phòng mà ngủ.
Đương nhiên chỉ cần chủ nhân không đuổi y ra chuồng lợn ngủ, y cũng hẳn là phải thật cao hứng đồng ý. Y thu dọn một chút quần áo tại phòng Bách Tỷ Ngạn, thu dọn chậm chạp, lòng dâng lên một tâm tình, thật sự y có chút không muốn rời khỏi gian phòng này. Phòng này treo quần áo của Bách Tỷ Ngạn, còn vương vấn hương vị trên người hắn, ở cũng khá lâu, y đã rất thích mùi hương của phòng này.
Bất quá mặc kệ thu dọn lâu thế nào, vẫn là thu dọn cho hết, sau đó Trương Trung sẽ dẫn y trở lại phòng ngủ trước kia, mà chuyện tối kia y cũng không nhớ rõ.
Bởi vì hàng thật giá thật của Bách Tỷ Ngạn đã thực sự cắm vào, khiến cho y cao trào rất nhiều lần, làm thần trí y rã ra. Đến cuối cùng sau khi làm xong, y căn bản là cả người hư nhuyễn vô lực nằm ở trên giường, ý thức mông lung, chỉ nhớ rõ cảm giác lúc Bách Tỷ Ngạn rút ra khiến cho hạ thể của y một trận nhạy cảm.
Sau đó Bách Tỷ Ngạn thổi tắt nến, giống như trong bóng đêm quan sát y, nhưng y quá mệt mỏi, một lúc sau liền ngủ luôn, ngày hôm sau đứng lên, quả nhiên xương cốt đều rã rời.
Nam nhân này sau khi nắm được bí quyết, liền biến thành lang sói một đêm bảy lần, y vốn đang nghĩ đến buổi tối cười nhạo hắn một phen, không thể ngờ được vào ban ngày, hắn đã kêu Trương Trung đưa y trở về phòng cũ.
Nói thật ra là, trong lòng y có chút là lạ, hơn nữa, lại nghĩ đến Bách Tỷ Ngạn vốn là một thẳng nam dị tính, hắn chẳng qua là không có nương tử, cho nên phải nhịn lâu nên dục tính liền bạo phát, sảng khoái qua đi, có thể vẫn là cảm thấy được nữ nhân tốt hơn, cho nên mới muốn quan hệ của hai người trở nên có điểm trong sạch đi.
Buồn cười! Y cũng không muốn chết mà đem hắn trở thành bạn trai, hắn chỉ sợ trốn không kịp thôi, giống như là nếu biến hắn thành đồng tính luyến ái thì cũng như đem hắn đi đến chỗ chết không bằng ấy.
Chẳng qua là có một chút vấn đề, hơn nữa vào buổi tối có nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, cũng có cảm giác thân thể mình ấm áp hơn. Hiện tại không có hắn ngủ bên cạnh, giường sẽ không hãm xuống một cm, không được ngửi hương vị nam tính của hắn, khiến cho Bạch Luật Nghi có chút buồn bã khó hiểu như mất đi một cái gì đó.
Y rốt cuộc là làm sao rồi, chẳng lẽ lại đối với Bách Tỷ Ngạn động chân tình?
Người này là người cổ đại, y là người hiện đại, một ngày nào đó cũng sẽ phải xa nhau, nhưng y vẫn là không cách nào hình dung được ngọn nguồn của loại cảm giác khó chịu đang trướng lên trong lòng là cái gì, nếu nói là thất tình thì cũng quá khủng bố đi.
Y không thể nào đã yêu cái người cổ đại kia, người cổ đại này có chút quái thai, có chút trầm mặc, không thích nói chuyện, ngảy cà lời ngon tiếng ngọt cũng chưa nói qua, tuy rằng bộ dạng rất tuấn tú, là một người chính trực, nhưng lại là một nam nhân đã có con riêng không chút giá trị, chính mình sẽ không ngu ngốc mà đi yêu thương cái loại này đi.
Hẳn là không thể nào! Trong lòng y liên tục tự cam đoan với chính mình.
“Ai nha, đây không phải A Hổ sao?”
Trận động đất lần trước đẩy A Hổ ra, bá mẫu quá trớn này thiếu chút nữa đã khiến cho A Hổ bị tủ đè vậy mà vẫn chạy đến đây, hơn nữa vẻ mặt bà mang theo ý cười, cười đến mức miệng gần như nứt đến hai gò má. Y chưa từng thấy qua người nào có thể cười thành cái bộ dạng như thế này, không biết ở trên người bà phát sinh thiên đại hảo sự cái gì.
“Người khỏe.” A Hổ sợ hãi nép vào đừng bên cạnh Bạch Luật Nghi, hình như là còn nhớ rõ chuyện lần trước.
Mà bá mẫu này cưới đến mức cả người run lên, giống như là đã quên mất lần trước chính mình đã làm ra chuyện gì. Điều này làm sắc mặt Bạch Luật Nghi dần thay đổi, y một tay tính ôm A Hổ vào lòng để bảo vệ, không cho bà tiếp cận hắn.
Bá mẫu kia làm như không thấy phản ứng cự tuyệt này, mặt dày ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười nói: “A Hổ, mệnh ngươi thật tốt, cha ngươi rốt cục cũng muốn thú một nương tử xinh đẹp về để chăm sóc cho ngươi.”
Nghe thấy vậy, ngực như bị một chiếc xe buýt nghiền qua, Bạch Luật Nghi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt bình tĩnh phẳng lặng của Bách Tỷ Ngạn đang ngồi trong sảnh, ánh mắt của hắn ngay cả nháy cũng chưa nháy qua lần nào.
Y mãnh liệt quay mặt đi, ngay cả sắc mặc cũng tái nhợt, trong óc cũng dần trống rỗng, cảm thấy cõi lòng như tan nát. Y quay đầu lại nhìn thẳng Bách Tỷ Ngạn, biểu tình của hắn cùng trước kia giống nhau như đúc, chính là bộ dáng vẫn bát phong suy bất động (1), y muốn khóc rống lên, muốn ra sức mắng chửi, nhưng cuối cùng tất cả đều nhịn xuống.
Y cùng Bách Tỷ Ngạn là tình yêu nam nữ?
Không phải!
Bách Tỷ Ngạn đối với y có hứa hẹn gì sao?
Không có!
Chẳng qua là hắn cũng không cần quá đáng đến mức sau khi ôn tồn liền lập tức chuyển y ra khỏi phòng, lại càng không cần chỉ qua mấy ngày sau, đã nhanh chóng tìm bà mối nói muốn thú nương tử. Hắn rốt cuộc là tự coi mình là cái gì? Hay là hắn cho rằng y sẽ quấn lấy hắn, muốn gả cho hắn?
“A Hổ, ngươi có nghĩ cần phải có một nương mới không?
A Hổ không nói gì, nhưng lại gắt gao cầm chặt vạt áo của y, bá mẫu kia đối với Bách Tỷ Ngạn cười nói: “ Tỷ Ngạn, đứa nhỏ này chắc muốn có nương, nghĩ đến nhưng không dám mở miệng ra nói, việc này ta nhất định lo chu toàn cho ngươi. Ta cam đoan đó là một khuê nữ ôn nhu như hoa, cô nương thiện lương thật thà, nhất định sẽ đối xử tử tế với A Hổ.”
“Vậy phiền người, bá mẫu.”
A Hổ phát giác được Bạch Luật Nghi đứng cứng ngắc, không khí dường như trở nên có chút cổ quái, hắn run giọng hỏi: “Luật Nghi đại ca, ngươi làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, Luật Nghi đại ca bỗng nhiên thấy mệt mỏi, muốn nằm nghỉ một chút.”
Y ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Bách Tỷ Ngạn, chỉ sợ nhìn rồi sẽ làm chính mình biến thành một quả phụ bi thảm bị chồng ruồng bỏ. Y rốt cuộc cũng kiềm chế không được cảm xúc, bỏ tay A Hổ ra, đi ra cửa trực tiếp hướng về phòng, sau đó đóng cửa lại, nước mắt cũng đã không nhịn được mà thi nhau chảy xuống.
Y hận chính mình khóc cái rắm gì, trên đời này cũng không phải là thiếu nam nhân, huống hồ Bách Tỷ Ngạn vốn là thẳng nam dị tính, hắn cùng y hoàn toàn là không có khả năng.
Nhưng mà không thể giấu được, lúc bọn ngủ cùng phòng, Bách Tỷ Ngạn thích chạm vào y, ôm y, hắn tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng thời điểm được cặp tay tráng kiện kia kéo vào trong lòng ngực, sẽ khiến cho y có loại ảo giác là nam nhân này thích y.
Thì ra hết thảy đều chỉ là ảo giác của mình. Y thật sự rất cẩn thận bồi dưỡng đoạn tình cảm này, tựa như một kẻ ngu ngốc, y tận lực đụng chạm thân thể Bách Tỷ Ngạn, muốn lấy lòng hắn, chính mình thật quá hèn mọn, cho dù hắn không thèm chạm vào mình cũng không làm sao.
Tuy rằng y vẫn đối với Bách Tỷ Ngạn cường điệu nói rằng hắn là thẳng nam dị tính, nhưng có lẽ bốn chữ này chính là ở thời khắc nào cũng phải tự nhắc nhở chính mình, không được buông ra quá nhiều tình cảm, để tránh tự tìm tự chịu đau khổ.
Mặc dù luôn nghĩ phải làm bộ như không thèm để ý, nhưng ánh mắt của y lại không thể tự chủ được tất cả đều tự động hướng đến trên người Bách Tỷ Ngạn. Ngay cả đó là một việc ngu xuẩn muốn chết, y vẫn tận tâm tận lực làm cho Bách Tỷ Ngạn ở phương diện *** sảng khoái, không phải là sợ nếu không có ***, bọn họ trong lúc đó cũng sẽ không có gì để trói buộc nhau.
Không, cho dù không có quan hệ ***, cũng không phải thật sự rơi vào kết cục đáng buồn hiện tại.
Y thật sự ngu ngốc đến mức chính y cũng muốn khóc, một đời thông minh, lại hồ đến loại trình độ này, coi như là siêu cấp ngu ngốc.
Bạch Luật Nghi khóc cả một buổi chiều, chờ sau khi lau khô nước mắt, vừa mở cửa phòng ra, A Hổ thế nhưng lại ngồi xổm trước của phòng của y, vừa thấy y ra khỏi cửa, liền vội vàng chạy nhanh đến nhào vào trong ngực y.
“Luật Nghi đại ca, ngươi nếu không thích ta có nương mới, ta cùng cha nói, nói là ta không cần có nương, chỉ cần có Luật Nghi đại ca là tốt rồi.”
Tình nghĩa thân thiết kiên định của A Hổ làm cho những khổ sở đang chồng chất trong lòng của Bạch Luật Nghi thoáng giảm đi chút ít, ngay cả A Hổ cũng nhìn ra việc này khiến cho y hao tổn tinh thần, y thật là kém cỏi, còn khiến cho cả một tiểu hài tử lo lắng.
Y mang theo A Hổ vào phòng, cho hắn ăn mấy khối đường mới hiểu được là nên lấy đại nghĩa làm trọng, có một người nương tới chăm sóc cho A Hổ, nói thật ra cũng là một chuyện tốt. Y lau xong nước mắt sau đó bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng hồi phục một chút lý trí.
Huống chi y vốn là không thuộc về thời đại này, có cái gì phải khóc chứ, y chỉ là cùng Bách Tỷ Ngạn có mấy đêm tình mà thôi, vậy mà mình lại tưởng thật, thật sự ngu ngốc tới cực điểm, còn khóc như một đứa thất tình, hiện tại bình tĩnh ngẫm lại, thật chịu không nổi bản thân.
Dù sao chỉ cần y trở lại hiện đại một thời gian, chuyện tình hiện tại tựa như chuyện nhất thời, y lại có thể trở lại với cuộc sống độc thân tự do của mình, có cái gì là không tốt, y làm sao lại có thể khóc thành dạng như thế kia! Núi không xoay chuyển thì đường sẽ chuyển, tâm tư có thể thay đổi được, huống hồ y cũng khiến cho A Hổ đau buồn, có một mụ mụ chiếu cố hắn, đích thật là chuyện tốt đẹp.
“Đừng nói hưu nói vượn, cha ngươi cũng cần một nữ nhân chăm sóc, ngươi có nương mới chiếu cố cho, cũng coi như là một chuyện tốt, Luật Nghi đại ca đã trụ ở nơi này hai tháng, kỳ hạn cũng sắp tới rồi, Luật Nghi đại ca cần phải đi.”
“Đi?” A Hổ nhạy dựng lên, lập tức khóc thành tiếng, “Ngươi muốn đi nơi nào? Ta không muốn ngươi đi, Luật Nghi đại ca, ta không muốn, không muốn!”
Hắn khóc to, Bạch Luật Nghi đối hắn thành thực nói: “Luật Nghi đại ca không phải người nơi này.”
“Ta biết Luật Nghi đại ca không phải người nơi này, nhưng là ngươi có thể ở lại, ta sẽ cầu phụ thân cho ngươi ở lại đây.” A Hổ ngắt lời y, ngữ khí còn thập phần khẩn trương.
Bạch Luật Nghi dùng sức lay lay bả vai A Hổ, y biết giải thích của y có lẽ A Hổ ở tuổi này không thể hiểu, nhưng đây là sự thật.
“Nghe rõ này, A Hổ, Luật Nghi đại ca không phải người thời đại này của các ngươi, Luật Nghi đại ca là từ nơi mấy ngàn năm sau tới thời đại này, Luật Nghi đại ca bắt buộc phải về, Luật Nghi đại ca còn có công việc, phải làm nghề y cứu người.”
A Hổ câu hiểu câu không, “Nhưng mà Luật Nghi đại ca ở chỗ này cũng có thể làm nghề y cứu người mà, tất cả mọi người đều gọi ngươi là thần tiên sống. Ngươi có thể ở lại Bách viên tiếp tục cứu người, ta sẽ cầu cha cho ngươi ở lại, ta van ngươi, đừng đi mà, đừng đi!”
Hắn khóc nháo giống như một tiểu hài tử ba tuổi, liều chết ôm lấy áo y, đại khái cũng nhận thấy hắn rất cứng đầu, thậm chí còn ngồi trước cửa, nói rằng tuyệt đối không thể cho y đi ra ngoài, huyên náo đến cả Trương Trung cũng nghe được tiếng khóc, khẩn trương đi đến, lo lắng sợ hãi hỏi: “Làm sao vậy? Bạch đại phu? A Hổ thiếu gia?”
“Không có chuyện gì, mau giúp ta dỗ A Hổ.”
Lời của A Hổ so với y nói còn nhanh hơn, hắn khóc hét lên: “Luật Nghi đại ca phải đi, hắn nói hắn không muốn ở lại Bách viên, đều là do phụ thân muốn lấy nương tử, cho nên Luật Nghi đại ca phải đi.”
Oa, cảm thấy xấu hổ tới cực điểm!
Bạch Luật Nghi mặt đỏ lên ngay tại chỗ, lại còn hồng tới mang tai, bị A Hổ nói như vậy, giống như là y cùng Bách Tỷ Ngạn ngủ cùng phòng, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện không thể bại lộ cho ai biết.
Ngay cả y biết tôi tớ sẽ không nghĩ bậy, bởi vì ở mặt ngoài bọn họ là do làm cứu tế, nên không có phòng mới quang minh chính đại ngủ cũng nhau. Thế nhưng A Hổ lại nói giống như y muốn cùng tân nương đó tranh giành tình nhân, lại còn do Bách Tỷ Ngạn di tình biệt luyến (thay đổi tình cảm) mà thương tâm đến cực độ, tan nát cõi lòng đến cực điểm, cho nên mới muốn dọn ra ngoài.
“A Hổ, cầu ngươi im miệng.”
Y nguyên là một người da mặt siêu dày, hiện tại lại lén nhìn biểu tình của Trương Trung, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ không biết nên chạy đi đâu, chỉ hy vọng Trương Trung đừng đem lời A Hổ nói là thật.
Mà Trương Trung lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức an ủi A Hổ nói: “A Hổ thiếu gia, Bạch đại phu sẽ không dọn ra ngoài, người an tâm đi, chúng tiểu nhân sẽ không để Bạch đại phu đi ra ngoài đâu.”
“Phải không? Trung thúc, là thật đúng không? Bạch đại phu nếu phải dọn ra ngoài, vậy ta cũng không cần ở cùng cha.”
A Hổ một bên khóc, một bên lau không xong nước mắt, thấy vậy Bạch Luật Nghi đau lòng muốn chết, thời gian qua, y cùng A Hổ đã có tình cảm, phải rời đi cũng chỉ là bất đắc dĩ, y một tay ôm lấy hắn.
“A Hổ, đừng nói ngu ngốc, Luật Nghi đại ca không phải người nơi này, một ngày nào đó cũng phải trở về.”
A Hổ nghe y nói vậy, tựa hồ vẫn duy trì ý nguyện của mình, lần nữa lên tiếng khóc lớn, một tay nắm chặt áo của y không bao giờ chịu buông ra lần nữa.
Trương Trung hướng về phía Bạch Luật Nghi lễ phép nói: “Bạch đại phu, vất vả của ngài, tất cả mọi người trong mắt đều thấy được, chuyện ngài phải rời nhà trước tiên nên tạm thời miễn bàn, tóm lại, ở lại đây thêm mấy ngày nữa, nhất định sẽ có kết quả vừa lòng cho ngài.”
“Kết quả vừa lòng?”
Đổi lại Bạch Luật Nghi tuy nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng mà hắn đem Bách viên nói trở thành “Nhà” của Bạch Luật Nghi y, làm cho y thật sự cảm động, mà hắn ở nơi này mấy ngày nay cũng được chiếu cố rất tốt. Nói thật sự là, nhà hắn ở hiện đại, chính là một chiếc phòng được đắp xi măng, hoàn toàn không có không khí ấm áp của một gia đình, nếu so với được với nơi này, từ sáng đến tối đều có người đối y hỏi thăm ân cần.
Trương Trung tay nắm chặt thành quyền, ngẩng cao biểu hiện một ý chí chiến đấu, “Thần tiên sống ở tại Bách viên của chúng ta, đây là một vinh dự to lớn, lần trước ngài bị thương, còn chân thấp chân cao cố gắng cứu nhiều người trong viên như vậy. Nói ngài là thần tiên sống từ trên trời hạ phàm xuống cứu chúng ta là hoàn toàn xứng đáng. Viên chủ đúng là đầu gỗ, hắn nếu không hiểu không quý trọng, chúng ta cũng sẽ cùng làm cho hắn minh bạch được quan điểm của những người trong Bách viên.”
“Hả?”
Cùng làm cho Bách Tỷ Ngạn hiểu được quan điểm của bọn họ? Bạch Luật Nghi nghe lời này thấy có điểm kỳ quái, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn nghe cũng không hiểu, mà Trương Trung đã dẫn A Hổ ra ngoài, lập tức ở bên tai A Hổ không biết là đang nói cái gì.
Thần kỳ chính là, nước mắt A Hổ không chảy nữa, hắn gật đầu hai mắt cũng bắn ra hào quang không ngừng nhìn về nơi xa, đến mức dường như thanh kim loại dài hai trượng cũng không chạm được đến điểm đầu. Bách viên này, không chỉ có Bách Tỷ Ngạn rất quái lạ, thoạt nhìn người ở trong này, cũng có một ít người bị lây bệnh quái dị của hắn.
Sáng sớm hôm sau, từ trước đến nay lúc bưng nước tới rửa mặt, luôn có một nữ tỳ bưng nước đến để hầu hạ Bách Tỷ Ngạn rửa mặt buổi sáng, nhưng mà nước kịa lạnh đến mức dọa người, hắn tẩy rửa một chút, ngón tay liền cảm thấy giống như kết thành băng.
Đi ra khỏi cửa, từ trước đến nay sân tập võ luôn lác đác một ít lá cây, chính xác là bị gió thu thổi quá mạnh nên lá trên cây rụng xuống, nhưng lại không thấy có người quét tước sạch sẽ gì cả.
Luyện xong võ, đi vào nhà ăn, hạ phó đem đến một lượng đồ ăn ít đến nực cười, hắn nhai một ngụm, lại vừa mặn vừa chát vừa đắng vừa cay, khó có thể nuốt được.
Trù nghệ của nữ đầu bếp Bách viên lừng danh vang xa, tất cả mọi người ai ai cũng biết nàng có thể một tay nấu đồ ăn ngon, từ lúc nàng vào Bách viên đến bây giờ, hắn chưa khi nào phải nếm qua thứ khó ăn như thế này, nhưng vì vừa luyện võ xong nên rất đói bụng, hắn vẫn cố ăn cho xong thé đồ ăn khó nuốt này. Khi chuyển hướng tới thư phòng, từ trước đến nay thư phòng rất sạch sẽ, bụi bặm bám đầy thư bổn (sách vở), đang xé nát quyển sách, đem thư phòng thành bừa bãi như thế này, chính là con trai độc nhất của hắn Bạch Ngữ Hổ.
“A Hổ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Một tiếng gọi này của hắn, làm cho A Hổ thật giống như có chút chột dạ, muốn chạy đi, nhưng liền lập tức dừng bước lại, thời điểm mặt đối mặt hai mắt hắn đều là nước mắt, nhưng khẩu khí lại toát ra cơn tức giận rất lớn.
“Tất cả đều là lỗi của cha! Con……..con mới không có sai!” Nói xong hai câu này, câu trước câu sau không liên quan gì tới nhau, hắn tựa như gió như bay lao ra ngoài..
Đến giờ cơm trưa, mấy thứ này càng thêm khó ăn hơn, hơn nữa lượng đồ ăn càng ít đi, hại cho Bách Tỷ Ngạn ăn không đủ no, mà A Hổ ngồi cùng bàn không chịu giương mắt lên nhìn hắn, Bạch Luật Nghi hình như tinh thần có vẻ cũng không tốt.
Mà ngày hôm nay đồ ăn không phải là một mâm trên bàn, mà là mỗi người trước mặt đều có một đại mâm riêng, cũng chỉ có hắn Bách viên chủ nhân này là chén đĩa đặc biệt nhỏ, hơn nữa đồ ăn lại đặc biệt ít, trong chén đĩa của những người khác thoạt nhìn đều đầy đủ sắc hương ý vị, cũng chỉ có thứ trong bát của hắn, được rang thành một mảnh cháy đen, nhìn không ra nguyên bản là đồ vật gì.
Hắn cơm cũng không ăn, trực tiếp đi vào phòng, bảo người gọi nữ đầu bếp tới.
“Nữ đầu bếp đâu?”
Hắn thấp giọng hỏi, nữ đầu bếp ngẩng cao đầu bước vào phòng, bày ra bộ dáng coi nhẹ cái chết, vừa thấy hắn, giống như là sớm đã biết hắn muốn hỏi cái gì, khẩu khí của nàng phi thường hí kịch hóa (như trong kịch tuồng) nói: “Ta tuy rằng không liên quan, nhưng cũng không thể ngồi xem lọai sự tình này phát sinh!”
Nữ đầu bếp biểu hiện tương tự như A Hổ lúc sáng làm cho người ta không thể rõ ràng đoán ra được, cá tính của nàng vốn đã mưa gió thất thường, hiện tại càng giống như đang xướng tuồng khóc lóc kêu lên: “Viên chủ, người muốn muốn đánh muốn giết, tiện nữ đều tùy người, nhưng chỉ còn một việc này tiện nữ nhìn không được nữa.”
“Ngươi là đang nói về chuyện gì?”
Hắn đưa tay đem cốc trà tới miệng, nhấp một ngụm trà nóng, ngay cả trà cũng đắng chát đến cực điểm, giống như là đem lá trà ngâm trong nước ấm quá một ngày một đêm mới lấy ra dùng, đừng nói trà thơm, căn bản là đắng chát tới cực điểm.
“Viên chủ thật quá đáng!”
Thấy hắn còn khí định thần nhàn (2) như thế, nàng phẫn hận bỏ xuống một câu này, mắt tràn đầy lệ ôm theo một nỗi oán hận, viên chủ đường đường chính chính là một nam nhân tốt, không thể tưởng được lại có thể làm ra cái việc bội tình bạc nghĩa đến như vậy.
Còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng, tôi tớ bên ngoài đã chạy vào bẩm báo, hắn thở hổn hển chạy tới, việc này đã rất ầm ỹ, to chuyện, không nghĩ tới ngoài những người trong Bách viên biết ra, ngay cả ở bên ngoài mọi người đều đã biết.
“Viên chủ, Uông bổ đầu đến đây, đang ở bên ngoài, chúng tiểu nhân đang ngăn cản y, y dường như nhìn không được vui vẻ cho lắm.”
Có khách đi vào trong, hắn phất tay ý bảo nữ đầu bếp lui xuống, mà lúc Uông bổ đầu xông vào, sắc mặc đã trướng thành màu mận chín. Uông bổ đầu ngày thường cũng coi như là một con người khá bình tĩnh, không thể tưởng được vừa tiến vào trong, giống như chịu không được trong lòng tràn đầy oán hận, mở miệng thanh âm như hồng chung (chuông lớn), thanh âm lớn đến mức làm cho căn nhà kém chút nữa là sập xuống, thoạt nhìn hoàn toàn trái ngược với tính tình bình tĩnh của y.
“Bách viên chủ, nhìn ngươi bình thường là một con người gương mẫu đúng mực, giải quyết công việc có tình có lý, bộ dáng nhất phó nhân trung chi long (3), không ngờ bạc tình bạc nghĩa như vậy!”
“Bạc tình bạc nghĩa?”
Hắn cả đời chưa bao giờ bị người khác mắng là bạc tình bạc nghĩa, hắn chậm rãi nuốt xuống trà đắng không thơm không mát chỉ có nóng nhiệt trong miệng, vô cùng bình tĩnh trấn định nhìn sắc mặt của Uông bổ đầu đang thở hổn hển kia, tựa như lời y nói không hề khiến trong lòng hắn dao động.
Mà sự tình hình như còn chưa kết thúc, tôi tớ vừa rồi mới bẩm báo lại chạy như bay tiến vào, có rất nhiều người đang đứng vây quanh bên ngoài, tất cả người này đều là những người được Bạch đại phu cứu sống. Hắn ấp a ấp úng nói ra trạng huống, những người này thoạt nhìn như muốn bao vây Bách viên, trận địa lớn như vậy, hắn trước đây chưa từng thấy qua.
“Viên chủ, người dân trong thị trấn đang tụ tập bên ngoài kia, nói viên chủ phải cấp cho một cái công đạo.”
“Cấp công đạo?”
Hắn vì trận chấn động lần trước mà xuất ra rất nhiều sức lực cùng tiền của, ngay cả Bách viên còn phải nhượng lại hơn phân nửa, tuy rằng không cần phải báo đáp, nhưng mà hắn tận tâm hết sức như thế, nạn dân nhìn thấy hắn còn hội dâng lễ vật, còn có không ít người sau khi được bố trí ổn thỏa, còn có thể lên núi lấy gà, rau, gạo trong nhà để bày tỏ tâm ý của mình.
Hắn rời khỏi phòng khách, bên ngoài Bách viên có rất nhiều người từng trụ ở Bách viên, bọn họ mỗi người vừa thấy chỉ biết lửa giận chất đầy trên mặt, có người còn thanh âm lớn hơn mà gầm rú: “Bách viên chủ ngươi ra đây, cấp một cái công đạo nào!”
Hắn đi ra, đại khái là bản thân khí thế uy phong không hề tỏ vẻ phẫn nộ, khiến cho những người này thanh thế lập tức liền giảm đi phân nửa, bọn họ chỉ ghé vào tai nhau mà thì thầm bàn tán, nhưng là đã muốn không dám la lối nữa.
Bách Tỷ Ngạn lặng lẽ đảo mắt qua những người này, dưới nhãn thần lãnh tĩnh của hắn, những người này ngay cả tiếng thì thầm bàn tán đều yếu đi. Thanh âm của hắn truyền ra ngàn dặm, trong khẩu khí ẩn chứa sự mơ hồ lạnh lẽo bình tĩnh không rõ vì sao, làm cho tất cả mọi người đều im lặng lại.
“Có chuyện gì quan trọng, mà phải tụ tập như vậy ở trước cửa Bách viên ta, giống như đạo phỉ quát hét không thôi? Ta Bách Tỷ Ngạn mặc dù không dám tự cho mình đối với hương lý (quê nhà) tạo cầu lót đường, nhưng là thật tâm nỗ lực tế bần(giúp đỡ người nghèo) trong hoạn nạn, đến tột cùng là có chuyện gì, mà các ngươi lại đến gây sự như vậy?”
Ngữ khí của hắn lạnh lẽo trầm thấp giống như một cơn gió mãnh liệt thổi qua làn da của những người này, tuy rằng không hề động võ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo dường như có thể đả thương người bất cứ lúc nào, càng có thể thấy được võ công cao cường được đồn đại của hắn.
Hơn nữa Bách viên chủ vì thôn trấn làm rất nhiều chuyện, ngay cả Huyện lão gia còn phải kính hắn ba phần, đừng nói trận chấn động lần này hắn đã xuất ra tiền của cùng tài lực, mọi người rất rõ ràng. Nếu không có Bách viên chủ nhân, chỉ sợ tình hình đại họa lần đó còn có thể càng nghiêm trọng hơn vài phần, hơn nữa có rất nhiều người, vẫn là nhờ võ công hắn cao siêu mới có thể cứu ra đúng lúc, những người này đối với hắn chỉ có cảm tạ.
Những thôn dân này hai mặt nhìn nhau, thấy ngữ khí của hắn cường thế, tựa hồ đã mất hết hy vọng, có người ủ rũ, có người tuyệt vọng đến mức không ngừng lau nước mắt, cũng có người đã khóc lên.
“Chúng tôi cũng biết đây là chuyện riêng của Bách viên chủ, chúng tôi can thiệp vào chuyện này, tựa hồ cũng khó nói ra nhưng………nhưng mà………..”
Đồ tể trong thôn, được xưng là Lý Lão Thất tính cách xấu xa nhất hai đôi mắt già nua rưng rưng, ủy khuất vạn phần, “Chúng tôi là muốn tới cầu Bách viên chủ một số chuyện, trong sách có viết thê tử cho dù có xấu đi, cũng không được quăng sang một bên. Bằng không cũng sẽ như Trần Thế Mỹ (4) bị mắng chửi đến thê thảm như vậy, trên sân khấu nếu mỗi lần diễn kẻ xấu xa Trần Thế Mỹ kia vì quyền thế mà cưới công chúa, tôi liền mắng tổ tông tám đời của hắn, tôi cũng không muốn phải mắng tổ tông tám đời của Bách viên chủ a.”
Bách Tỷ Ngạn không lên tiếng, tú bà kỹ viện trong thôn cũng đi ra, lúc trước Bách Tỷ Ngạn hỏi nàng, còn lấy từ nàng một chiếc bình nhỏ màu tím, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng của mọi người.
“Bách viên chủ, nếu đã muốn là vợ chồng, thật sự là không thể nói bỏ liền bỏ được nha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, như vậy rất là đáng thương.” Có người lên tiếng đáp lại.
“Đúng vậy. Bách viên chủ bỏ qua mối lươnng duyên này, lại càng muốn trẻ tuổi, xinh đẹp, ông trời còn có thể nhìn thấy, chúng tôi cũng nhìn không được.” Có người dậm chân, đại diện đòi chính nghĩa.
“Người ngủ cũng bắt người ta ngủ cùng chỗ, lại còn cùng một chỗ chiếm tiện nghi người ta, hiện tại lại muốn đá bay người ta, thú một tiểu nương tử mềm mại trẻ tuổi, chuyện này ai cũng nhìn không được.”
“Là ai nhìn không được?” Bách Tỷ Ngạn ngữ khí lạnh lẽo hỏi.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là cử ra Uông bổ đầu. Y đi tới, đối với Bách Tỷ Ngạn ôn hòa thuyết phục, dù sao thần tiên sống chính là niềm tự hào của thành trấn bọn họ. Từ chuyện tránh được ôn dịch, bên ngoài còn đồn đại là bởi vì thần tiêng sống ở tại nơi này, nên ôn thần không dám mạo phạm, cho nên mới không cướp lấy mạng người rời đi.
Tuy nói hơi huyền bí kì dị một chút, nhưng mà thấy thảm trạng của thôn trấn khác, thành trấn này của bọn họ mọi người cơ hồ đều được an toàn, số người chết phi thường ít. Uông bổ đầu nhận định, cái này tuyệt đối là do thần tiên sống trấn giữ nơi này, cho nên tai họa mớ không dám tới xâm phạm, đối với thiên uy của Bạch Luật Nghi, y tuyệt đối không dám hoài nghi.
“Bách viên chủ, ngươi từ trước đến nay thái độ làm người khiến tất cả mọi người đều kính nể, nhưng chỉ có một việc này, tuy rằng là đạo đức cá nhân của riêng ngươi, nhưng Bạch đại phu là thần tiên sống từ trên trời hạ phàm xuống đây, lúc trước bao nhiêu người được y cứu sống, các ngươi nếu thực sự đã làm chuyện vợ chồng, lại không thể…………không thể vứt bỏ y, không quan tâm tới y.”
Nói đến phần sau, Uông bổ đầu mặt đỏ lên, chỉ là vì thần tiên sống, y vẫn phải nói, chính là y để nói cho xong mà e lệ không thôi. Này là chuyện gia đình của người khác, nói ra trước mặt mọi người, thật là cảm thấy khó xử.
END 8
Chú thích:
1. Bát phong suy bất động: Tám gió thổi không động
“Bát phong xuy bất động” (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098).
Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau:
Khể thủ thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong xuy bất động
Đoan tọa tử kim liên.
Tạm dịch là:
Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)
Hào quang chiếu vũ trụ
Tám gió thổi chẳng động
Ngồi vững tòa sen vàng.
Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá rõ bạn mình nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió thổi không động” nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đã dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.
Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông nói “Tám gió thổi không động” mà chỉ một cái “đánh rắm” thôi đã bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.
Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối diện với tám ngọn gió này. Đại thừa vô sanh phương tiện môn (Đại chính 85, 1247 hạ) chỉ rõ: “Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động”. Cũng như chuyện “gió động hay phướn động”, thì ra tâm người động chứ gió và phướn chỉ là chuyện bên ngoài. Những giao động của tâm thức như là sóng nhưng bên dưới sự ầm ào đó là yên lặng. Phải quán sát liên tục để thấy rõ bản chất của tám ngọn gió đời ấy tuy thường xuyên thổi đến nhưng thực chất chỉ là ở bên ngoài, bởi vì mình đeo bám, bị dính mắc nên mới bị chúng chi phối. Mặt khác, bát phong vốn vô thường nên có đó rồi lại không đó. Vì thế, được hay mất, khen hay chê, đau khổ hay vui sướng cũng đều tương đối, không có gì trường cữu. Nhờ thường xuyên quán sát với trí tuệ như thế nên khi được cũng không quá mừng, lúc mất cũng không quá buồn, được khen không kiêu, bị chê không giận v.v… thì có thể chế ngự được bát phong. Sống vững chãi và thảnh thơi trong vô vàn biến động thuận nghịch của cuộc đời là điều có thể thực hiện được nhờ thực tập và thành tựu tuệ quán về ba sự thật Vô thường- Khổ-Vô ngã của vạn pháp.
2. Khí định thần nhàn: Tinh thần vẫn ổn định, thần sắc như không có chuyện gì, trong này ý như là anh Ngạn vẫn rất bình tĩnh khi nghe nữ đầu bếp oán trách.
3. Nhân trung chi long: Câu này theo như ta hiểu nghĩa là: rồng trong loài người. Ý nói về nhân vật tài giỏi, kiệt xuất hơn hẳn người bình thường.
4. Trần Thế Mỹ: Là phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.
Tóm tắt vụ án:
Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn vui. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, thì ra đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ.
Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi.
Dưới sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao đại nhân phán xét minh oan cho cô. Bao Chửng biết rằng phò mã bỏ vợ con cưới công chúa là phạm tội khi luân, lại nghĩ đến Tần Hương Liên và hai đứa con không nơi nương tựa. Ông có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần Thế Mỹ lại phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con. May được Triển Chiêu tới cứu kịp thời. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò Mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.
Bao Chửng rất tức giận bầy kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu sau lưng nên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và công chúa tới đòi người. Bao Chủng không biết làm thế nào thì Tân Hương Liên kêu oan và than thế gian này không có thanh thiên, nét mặt của Bao Chủng thay đổi hẳn. Ông cởi bỏ nón quan trên đầu và xử chém Trần Thế Mỹ dưới long đầu đao.