Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 101: 20 Năm Tù




Vừa dứt câu, không đợi hai người này phản ứng lại, người xung quanh đã cười phá lên.
“Hai câu này thật hả giận.”
“Thật không ra làm sao, chính là vừa ngu vừa xấu. Dũng Tử nhà tôi không phải thân thích hay bạn bè cũng tới giúp, bọn họ còn là bà ruột và bác gái, xem xem họ nói gì kìa.”
“Không nhìn ra, cái miệng nhỏ này của Lục Ngọc ngày càng lợi hại. Phụ nữ vẫn nên lợi hại một chút mới được, không bị bắt nạt.”
Bác gái Lục và bà nội Lục giận tới tái mặt.
Lục Ngọc căn bản không quan tâm tới họ, đây không phải là tự chuốc lấy sao, mấy hôm nay trong lòng Lục Ngọc không vui, họ còn chủ động tìm tới gây sự, cho họ sặc một trận đã coi như nhẹ rồi.
Thím Lưu ở bên ngoài nói: “Lúc nào mở phiên tòa, chúng ta có thể đi không?”
Đều muốn đi xem thử.
Lục Ngọc nói: “Không thể đi, mười ngay sau sẽ mở phiên.”
Chuyện này đã thành chuyện lớn của thôn Đại Vũ, không biết chuyện nhà như thế này sẽ phán như thế nào.
Thời gian mười ngày trôi qua rất nhanh.
Lý Dục Tài vì ân tình Lục Ngọc cứu ông nội anh ta khi trước, lần này đã mời luật sư nổi tiếng nhất trong thành phố, theo suốt cả quá trình. Tới khi mở phiên tòa chân chính, chỉ có cha mẹ Lục có thể tham gia, trưởng thôn Vương là đại biểu, còn có trưởng thôn Tiết Gia Thôn và chú sáu Tiết. Ngay cả Lục Ngọc cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Cơ thể Lục Bình đã đỡ hơn chút, cũng phải ra tòa, thậm chí ngay cả con gái cũng phải vào.
Chị hai Lục lo lắng luôn đi qua đi lại: “Như thế nào?”
Trước đây Lục Ngọc đã chuẩn bị xong tất cả tài liệu, cái khác chỉ có thể cố hết sức mà nghe mệnh trời. Trước khi mở phiên tòa, luật sư nói có một nửa phần thắng, đối phương cũng mời luật sư, nhưng luật sư do Lý Dục Tài mới chuyên nghiệp hơn.
Còn lại chỉ đành đợi.
Qua một lúc lâu, họ loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét to lớn của Tiết Thắng Lợi ở bên trong, tuy cách cánh cửa không nghe rõ rốt cuộc là nói gì, nhưng vẫn có thể nghe được bên trong cãi vã vô cùng kịch liệt. Lục Ngọc nhìn chị hai Lục: “Có hi vọng.”
Tiết Thắng Lợi có thể kích động như vậy, nhất định là bất lợi với anh ta, lại muốn quấy rối la làng để ngăn cản cục diện.
Qua một lúc lâu, nghỉ giữa phiên mười lăm phút. Nhân lúc này, Lục Ngọc với chị hai Lục vội vàng đi vào, cháu gái ôm chặt mẹ, khóc rất đáng thương.
Tiết Thắng Lợi bị hai cảnh sát khống chế, mặt đỏ cổ trướng. Chú sáu Tiết cũng đi tới, Lục Ngọc lập tức giang tay ra bảo vệ chị cả Lục ở phía sau, cảnh giác nhìn trưởng bối nhà họ Tiết cư xử tùy hứng này.
Chú sáu Tiết nói: “Phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, rốt cuộc cũng là vợ chồng, cô không thể cho Tiết Thắng Lợi một con đường sống sao?” Xuyên qua Lục Ngọc nói với Lục Bình.
Lục Ngọc nói: “Ông cũng đã một đống tuổi rồi, nói chuyện thật thú vị, Tiết Thắng Lợi bị bệnh, bắt chị tôi uống thuốc làm gì?”
Lời vừa dứt, thẩm phán trưởng, hai luật sư đều nhìn sang.
Miệng của cô gái này thật lợi hại!
Quả nhiên khiến chú sáu Tiết á khẩu.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, người tới đuổi người không liên quan ra khỏi, trước khi đi, Lục Ngọc nói với Lục Bình: “Đừng sợ, em với chị hai đều đứng ở bên chị!”
Một câu nói khiến Lục Bình bật khóc, trịnh trọng gật đầu.
Sau đó Lục Ngọc với chị hai Lục bị đuổi ra ngoài, đợi phán quyết cuối cùng. Vừa nãy sau khi nhìn họ, tâm thái đã thả lỏng không ít, tà không đàn áp được chính.
Tiết Thắng Lợi là một kẻ nhát gan, ở trong thôn chơi bời lêu lổng. Ba mươi tuổi cũng không tìm được vợ, bỏ số tiền lớn mời bà mai gạt lừa từ bên ngoài về một người, nhưng anh ta còn không trân quý, hở tí là đánh mắng.
Lần này đánh mạnh tay, anh ta cũng không biết hối cải. Còn muốn đưa người đi, chế.t rồi thì đừng chế.t trong nhà anh ta.
Cho tới khi người nhà họ Lục tới, anh ta cũng không thật lòng hối cải, nhìn thấy Lục Bình xuất hiện ở phiên tòa, Tiết Thắng Lợi còn to tiếng sỉ vả, muốn dọa chị ấy rút kiện.
Anh ta có chút tâm lý gia trưởng.
Bây giờ bị phán hai mươi năm, ngốc cả người, cuộc đời mới có bao nhiêu năm, hai mươi năm ra tù đã là ông già rồi.
Sợ hãi và khủng hoảng lập tức cắn nuốt lấy anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.