Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 117: Hai Đứa Cãi Nhau Rồi?




Lục Ngọc cũng không để ý, lấy hai củ su hào ra bỏ vào trong nước sạch ngâm. Sau đó vớt một cái ra, cầm d.a.o thái soàn soạt mấy cái thành lát dưa muối dày mỏng đều nhau.
Sau đó lại xếp ngay ngắn lát dưa muối lại, bắt đầu thái sợi. Trong nhà dùng loại d.a.o thái lớn nặng, sắc bén vô cùng, Lục Ngọc dùng d.a.o vô cùng thành thục.
Chẳng mấy chốc, một chậu dưa muối sợi đã cắt xong.
Rửa lại hai lần, để nó giảm bớt độ mặn, sau đó thêm chút đường giấm, ớt dầu vào trộn lên là có thể ăn.
Từ sau khi họ bắt đầu làm cổ vịt, gia vị trong nhà dần đầy đủ.
Trộn xong chính là món ăn vừa miệng cay tê chua ngọt, bỏ trong lọ có thể ăn tới bảy ngày. Nhưng nhà họ Phó đông người, cộng thêm thích ăn món dưa muối này, cực kỳ thích trộn với cháo ăn.
Dưa muối tiêu hao nhanh, một vò này cũng chỉ có thể ăn được hai ngày.
Lục Ngọc vừa làm xong dưa muối. Phó Cầm Duy ôm củi đi vào, xếp ngay ngắn bên nhà bếp, sau này muốn lấy chụm củi không cần đến đống củi rút nữa.
Lục Ngọc thấy anh vào, nhìn Phó Cầm Duy, nhưng anh chuyên tâm xếp xong củi liền rời đi.
Lục Ngọc hơi ảm đạm thất thần, Phó Cầm Duy rõ ràng là đang trốn tránh cô.
Chị hai Phó thấy Lục Ngọc ở trong bếp, hưng phấn đi vào, Lục Ngọc nấu ăn là ngon được công nhận.
Ngay cả mẹ chồng Tiêu Thái Liên cũng nói, mỗi lần cô nấu cơm, mọi người đều ăn mạnh, túi lương thực xuống rất nhanh, còn nói đùa sau này đừng để cô nấu, nếu không không đủ ăn.
Chị hai Phó vừa vào liền nhìn thấy dưa muối mới trộn, khóe miệng lập tức cười rộ lên: “Hôm qua chồng chị còn nói chưa ăn đủ dưa muối, chị còn định nói em làm thêm một chút, trùng hợp là em làm rồi. Cái khác không ăn, chỉ ăn dưa muối cũng được.”
Chị hai Phó cười nói xong, thấy Lục Ngọc không tiếp lời, nhìn cô, nói: “Sao vậy, phát ngốc cái gì thế? Sắc mặt cũng không tốt.”
Chị hai Phó ở nhà bếp nói chuyện với Lục Ngọc, sáng sớm thời gian đều quý giá, Tiêu Thái Liên thấy chị em dâu họ còn tán gẫu, vội nói: “Sao thế, không đi rửa mặt, dọn bàn, túm tụm trong bếp làm gì.”
Chị hai Phó nhanh miệng nói: “Em Tiểu Ngọc không thoải mái, khéo mang thai không chừng.”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Thái Liên liền tỉnh táo hẳn: “Thật sao?”
Bà chỉ đợi bồng cháu.
Chị hai Phó nói không nhỏ, Phó Cầm Duy bên ngoài đều nghe thấy, anh với Lục Ngọc trong sạch. Lục Ngọc vội vàng giải thích nói mình mới tới ngày.
Lúc này Tiêu Thái Liên ồ một tiếng, giọng nói lộ rõ thất vọng.
Buổi sáng ăn cơm, mọi người cũng không nói năng gì.
Chị ba Phó còn khẽ khều anh ba Phó dưới gầm bàn, sau đó nháy mắt với anh ấy.
Anh ba Phó cũng thuận thế nhìn sang.
Lục Ngọc chỉ ăn mấy miếng, vẫn luôn nhìn Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy lại bưng bát cơm ăn ngấu nghiến, rất nhanh đã ăn hết một bát. Lục Ngọc vội vàng vươn tay muốn thêm cơm cho anh, ai biết anh lại đứng dậy tự quay lại nhà bếp thêm cơm!
Làm như không nhìn thấy Lục Ngọc.
Tay của Lục Ngọc hạ giữa không trung, có chút ngượng ngùng.
Ngay cả chị cả Phó và anh cả xưa nay hời hợt đều cảm nhận được, càng đừng nói là những người khác.
Nhân lúc Phó Cầm Duy đi bới cơm, Tiêu Thái Liên nói: “Hai đứa cãi nhau rồi?”
Lục Ngọc nói: “Không có.” Ánh mắt có hơi ảm đạm.
Chị ba Phó ở bên cạnh trợ chiêu, nói: “Hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.”
Anh ba Phó chỉ lớn hơn Phó Cầm Duy một tuổi, nói: “Không thể tranh chấp cãi nhau với phụ nữ, lát nữa anh dạy dỗ nó giúp em.”
Nhưng đợi khi Phó Cầm Duy quay lại, anh ba Phó lại chẳng dám nói chuyện.
Đừng thấy Phó Cầm Duy nhỏ tuổi nhất, nhưng mấy anh trai đều rất sợ anh. Phó Cầm Duy tính cách lạnh lùng, lại là sinh viên đại học, họ không tự ti đã là tốt rồi!
Một bữa cơm, tất cả mọi người đều rất ngột ngạt.
Đợi ăn cơm xong, Tiêu Thái Liên ra ngoài trước.
Chị ba Phó ở bên cạnh lén lút nói với Lục Ngọc: “Đoán chừng mẹ chúng ta đến chỗ thím sáu Lý rồi.”
Thấy Lục Ngọc không hiểu, chị ta nói tiếp: “Trước giải phóng, thím sáu Lý này là ma ma của nhà địa chủ, nhìn một cái liền biết ai có thai hay không, đều là gia đình tổ tiên truyền lại, còn linh hơn cả thầy thuốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.