Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 149: Thuốc Giảm Đau




Lại ăn kèm với cơm, cơm mềm mại thơm ngọt, cho dù không thêm gì cũng giống như ăn điểm tâm, họ rất thích.
Lòng kho ăn kèm với cơm, quả thực khiến người ta không thể ngừng được.
Giống như Lục Ngọc dự liệu, họ ăn không ít cơm, may mà Lục Ngọc chuẩn bị đầy đủ, ngay cả mấy chị dâu cũng đều ăn những hai bát. Mấy đứa trẻ nhà họ Phó cũng ăn rất ngon miệng, cái bụng nhỏ căng tròn.
Cô chuẩn bị đủ, tới cuối cùng không còn thừa lại chút lòng nào, ngay cả nước sốt cũng sạch sẽ, thịt kho cũng bị ăn sạch.
Ăn thịt thỏa thích như vậy, cả đời cũng không được mấy hồi.
Mấy chị dâu ăn một bữa ngon của Lục Ngọc, có đi có lại, rửa bát, rửa cổ vịt, canh lửa, việc gì cũng không để cô làm, bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Mấy chị dâu ăn thịt rất vui, ngay cả đám trẻ cũng chạy nhảy nô đùa trong sân.
Phó Cầm Duy về phòng trước, anh móc từ trong túi ra một chai nhỏ, bên trong là bột màu trắng. Đây là thứ Lâm Hâm bán, loại như đồng hồ đều là đính kèm, thứ thật sự giúp ông ta kiếm tiền là thứ này, thuốc kích dục.
Bình thường đều là những người không chính phái kia dùng để hại người. Phó Cầm Duy có một bạn học làm ở bộ phận xét nghiệm. Khi đó cảnh sát cầm tới chỗ anh ấy, không ngờ bạn học đó giữ lại hai chai tự dùng, còn nói đùa dùng một ít trợ hứng vợ chồng cũng không tồi.
Khi Phó Cầm Duy đi nghe ngóng, bạn học nghe nói anh mới cưới, bèn cho anh một chai.
Phó Cầm Duy luôn tránh xa những thứ tà môn ngoại đạo này, nhưng lại ma xui quỷ khiến nhận chai này. Anh thích Lục Ngọc, hai người lại thuần tình như vậy, chỉ cần một chút này là có thể làm vợ chồng chân chính rồi.
Nhưng Phó Cầm Duy vẫn không hạ quyết tâm được.
Lục Ngọc đi vào lấy sổ hàng, lại phải nhập thêm gia vị rồi. Phó Cầm Duy thấy cô vào, hiếm khi hoảng hốt, sau đó cho đồ trong tay vào túi.
Lục Ngọc trêu đùa nói: “Làm chuyện trái lương tâm gì vậy?”
“Không có.” Tố chất tâm lý của Phó Cầm Duy tương đối mạnh.
Lục Ngọc híp mắt: “Vậy anh giấu cái gì?” Nói xong liền muốn đi tới xem thử. Phó Cầm Duy quang minh chính đại cho cô xem, bên trên không có nhãn, một cái chai nhỏ, bên trong là bột màu trắng.
Phó Cầm Duy nói: “Thuốc giảm đau.” Bệnh viện và trạm y tế quen nghiện thuốc giảm đau thành bột. Lục Ngọc quan tâm hỏi: “Anh bị thương ở đâu rồi?”
“Không có bị thương, tôi còn có việc.” Phó Cầm Duy rất kiệm lời, nói xong liền ra ngoài, giống như không thích Lục Ngọc vậy.
Lục Ngọc ra sân, tất cả mọi người đều đang bận xử lý cổ vịt, đây là mối làm ăn kiếm tiền của cả nhà, cho nên họ đều rất nghiêm túc. Chỉ cần Lục Ngọc xào gia vị xong, họ sẽ có thể tự kho.
Các anh chị dâu trong sân có người gánh nước, có người bổ củi, có người rửa đồ.
Lục Ngọc cũng không muốn trốn trong phòng lười biếng, bèn đi vào nhà bếp, ngồi bên lò giúp thêm củi.
Trong đầu cô lại đang nghĩ chuyện khác. Phó Cầm Duy đã hôn cô mấy lần, cô vô thức ngó lơ chuyện này, nhưng bình tĩnh lại cũng không thể không nghĩ ngợi.
Đột nhiên sau lưng bị vỗ một cái, Lục Ngọc giật mình suýt chút la ra tiếng, quay đầu nhìn, là chị ba Phó.
Cô vội vàng ôm ngực: “Chị dọa chế.t em rồi!”
Chị ba Phó nói: “Nghĩ gì mà say sưa như thế, vừa nãy gọi em hai lần cũng không thưa.” Nhìn Lục Ngọc giống như đã phát hiện chuyện trọng đại gì: “Em đỏ mặt cái gì?”
Lục Ngọc nói: “Bị…Bị lò lửa hun.”
Chị ba Phó cũng không nghi ngờ cô, quả thật ở trước lò lửa rất nóng, mỗi lần chụm củi đều toát mồ hôi đầm đìa, chị ta bình thường không thích tới.
Thấy cô ở đây, chị ba Phó nói: “Một mình em nấu nhiều món ăn như thế, sao không quay về nghỉ ngơi chút?”
Chị ta muốn tạo quan hệ tốt với Lục Ngọc, tự tin trong ba chị em dâu, miệng của chị ta khéo nhất, chân thành muốn lấy lòng ai, không có ai không được.
Lục Ngọc nói: “Ban ngày, ở trong phòng cũng không có việc gì làm!”
Chị ba Phó là người đã kết hôn, nói chuyện rất thẳng, lúc này nhíu mày nói với Lục Ngọc: “Có chuyện để làm đó, mẹ chúng ta còn đang đợi bồng cháu kìa?”
Lục Ngọc: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.