Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 171: Bà Nội Lục Muốn Tới Sống Chung




Chị Lý không quan tâm, nói: “Nói giống như nhà họ Lục bị thiệt vậy, nếu mà thiệt kiểu này nhà tôi cũng nguyện ý chịu, nhưng trưởng thôn không cho.”
Tiêu Thái Liên nói: “Không phải trưởng thôn nói ai có thể mua phân bón về, cũng cho nuôi heo, cô gắng sức chút, đừng có ngày nào cũng ganh tỵ.”
Mặt chị Lý đỏ lên, thường ngày nghe uy danh của Tiêu Thái Liên, bây giờ thấy con dâu hướng về nhà mẹ đẻ, người bình thường nghe xong còn không nổi giận đùng đùng, bà thì hay rồi, còn bảo vệ giống như gì.
Suy cho cùng chị Lý cũng là tiểu bối, không dám cứng chọi cứng với Tiêu Thái Liên. Chỉ đành âm dương quái khí nói: “Tôi không có mệnh tốt như thế, người ta gả thay cũng có thể gả cho sinh viên đại học duy nhất trong thôn. Cứu người đã có thể được tiên tiến, đến huyện một chuyến đã có thể lấy được đơn phân bón. Tôi lấy cái gì so với người ta?”
Chị ba Phó với Lục Ngọc đi tới, vừa hay nghe thấy chị Lý nói lời này.
Lục Ngọc vừa muốn lên tiếng đã bị chị ba Phó giữ tay lại, ngược lại chị ba xông lên nói: “Nếu cô đã biết, sao còn lắm mồm như vậy?”
Chị Lý nói xấu người ta sau lưng, bất thình lình bị chính chủ nghe thấy, có vài phần chột dạ, lại bị chị ba Phó đ.â.m một câu. Trên mặt mất không chế, hừ một tiếng xoay người đi.
Chị Lý đi, nhưng xung quanh còn xúm lại không ít người hóng náo nhiệt nói ra nói vào.
Chị ba Phó nói: “Những người này thật sự không ưa người khác sống tốt mà, thím nhà họ Lục sống khổ biết bao. Hai vợ chồng không kiếm được bao nhiêu điểm công, còn nuôi một người bệnh một đứa trẻ. Sống trong căn nhà tàn tạ nhất thôn, khó khăn lắm mới có cơ hội làm giàu, cũng là Lục Ngọc liều mạng tranh được, chướng mắt ai chứ.”
Tuy mọi người đều đỏ mắt ghen tỵ khi nhà họ Lục nuôi heo, nhưng bị người ta nói như vậy vẫn rất ngại. Cũng không muốn thừa nhận, nói: “Uầy, đều là đùa giỡn, nói bừa thôi.”
“Cô cũng đừng để trong lòng.”
“Tiểu Ngọc à, mẹ cô vất vả, sau này nếu nhà tôi có nước vo gạo và củ cải gì đó đều cho cha mẹ cô, nuôi heo đều có thể dùng được.”
Lục Ngọc cảm ơn mọi người vài câu.
Tiêu Thái Liên cùng chị ba Phó và Lục Ngọc định đến nhà họ Lục xem thử. Nhà họ Lục ít người, nếu có gì cần người khác tham mưu làm chủ, cũng tiện sắp xếp. Lúc đi, Tiêu Thái Liên còn dạy chị ba Phó vài câu: “Mấy câu nói đó của con đắc tội người ta, chẳng bao lâu nữa sẽ truyền khắp cả thôn, ai ai cũng biết!”
Chị ba Phó hoàn toàn không quan tâm: “Ai quan tâm bọn họ.” Bây giờ chị ta phục Lục Ngọc, ngay cả chuyện nuôi heo cô cũng làm được, rất bản lĩnh.
Bây giờ chị ba Phó muốn ôm chặt đùi của Lục Ngọc, sau này chắc chắn không thiếu được lợi.
Chị ba nghĩ tới đây, vui vẻ khoác tay cô, còn thân hơn em gái ruột.
Tiêu Thái Liên thấy chị em dâu bọn họ hòa thuận, không nói gì nữa.
Rất nhanh khi họ tới nhà họ Lục, xa xa nhìn thấy xung quanh vây một vòng người.
Lục Ngọc thầm nói không hay, vội vàng đi lên, phát hiện bà nội Lục bọn họ thế mà lại ở đây.
Lục Ngọc chen vào đám người, đi lên trước.
Bà nội Lục và bác gái Lục đều ở đây.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, trên mặt bác gái Lục cũng trông già đi rất rõ. Trước đây ở nhà tổ họ Lục sống sung sướng, còn có thể vơ được tiền từ nhà chú út (cha của Lục Ngọc), cuộc sống thoải mái.
Bây giờ trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế, be bét hết cả. Chồng mất việc, ngày nào cũng làm việc thể lực, tình cảm với bà ta cũng không còn như trước, con gái làm ra chuyện xấu bỏ chạy. Em trai, cháu trai đều vào tù. Con trai cũng xem thường bà ta.
Hôm nay dẫn bà nội Lục tới đây, nói: “Mẹ nói muốn tới chỗ các người sống.” Bà ta hận không thể đuổi bà già đi, bà già này chỉ có bản lĩnh làm trời làm đất!
Cha mẹ Lục Ngọc trước giờ không được bà nội Lục thích, nhìn thấy họ có trại nuôi heo, cuộc sống cũng ra dáng hơn, vừa bị người ta phỉnh liền định tới, ngay cả bao đồ cũng mang theo.
Bác gái Lục nhìn Lục Ngọc, đều biết tuy Lục Ngọc là con gái đã xuất giá, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều nghe theo cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.