Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 176: Tìm Đâu Ra Cô Vợ Tốt




Lục Ngọc biết đây là lời thật lòng, có vài phần cảm động, may mà có mối quan hệ này, gặp người khác ai sẽ nói lời này với họ chứ.
Sau đó mua thức ăn không, trộn vào trong lương thực chính, mỗi lần dùng một chút là được, có thể dùng rất lâu.
Lưu Bàng tính giá rẻ cho họ. Cha anh ấy là xưởng trưởng nên quyết định được. Vốn dĩ ba tệ một túi, tính thành một tệ. Lục Ngọc mua mười túi, Lưu Bàng còn tặng cho cô hai túi, nói: “Đủ ăn tới khi xuất chuồng rồi!”
“Thật sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới được.” Cha mẹ Lục Ngọc đời này chưa gặp ai tốt như vậy.
Lưu Bàng nói: “Không có gì, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, lần sau làm đồ ngon mang tới một ít cho tôi là được.”
Mỗi năm trại heo đều thu lời, vừa bán thịt heo vừa bán heo con, không thiếu chút tiền lẻ này, chỉ là hơi bẩn, không sạch sẽ bằng những xưởng khác.
Lúc cấp ba, Lưu Bàng có quan hệ tốt với Phó Cầm Duy, bây giờ Phó Cầm Duy thi đỗ đại học, còn anh ấy chỉ có thể quay về kế thừa gia nghiệp.
Trên báo đều nói sinh viên là con cưng của trời, họ càng phải đối đãi tử tế mới phải, ngay cả cha anh ấy nghe nói cũng ra sức hỗ trợ.
Chưa biết chừng lúc nào đó sẽ phải nhờ vả người ta. Hơn nữa Lục Ngọc còn luôn mang cho anh ấy đồ ngon, dù sao thì ở trong mắt Lưu Bàng, hai vợ chồng Lục Ngọc chính là người tốt số một.
Lục Ngọc đồng ý, nói: “Sau này lúc nào tới nhà ăn cơm, muốn ăn gì tôi đều nấu cho anh.”
Lưu Bàng luôn chú trọng phương diện ăn uống, nói: “Vậy tôi không khách sáo.”
Lục Ngọc cười nói: “Ở phương diện ăn uống, đảm bảo khiến anh hài lòng.”
Lưu Bàng nghe xong ngưỡng mộ nhìn Phó Cầm Duy, nói: “Anh từ đâu tìm được cô vợ tốt như vậy, cũng tìm cho tôi một người đi.”
Phó Cầm Duy nghe xong, ôm Lục Ngọc vào lòng, rất có dục vọng chiếm hữu.
Lưu Bàng nhìn thấy cũng ghen tỵ: “Người đã kết hôn xấu xa, chuyên kích thích kẻ độc thân như chúng tôi.”
Hơi ngơ ngác, Lục Ngọc nói: “Vậy chúng tôi còn có chuyện, lần sau gặp.” Heo con nhốt trong lồng, hậm hừ không ngừng, phải mau chóng đưa về nhà, còn phải mua cám và đậu các loại. Lưu Bàng gật đầu, sau đó tiễn họ ra ngoài.
Đợi sau khi người đi, Lưu Bàng mới bắt đầu ăn há cảo, lúc cắn ra, nhân bên trong kết chặt thành một viên nhỏ, dai dai, nhân tươi ngon, lại chấm chút giấm và tương ớt, ngon hơn bao giờ hết.
Hai mươi cái há cảo đối với người khác đã đủ ăn no rồi.
Nhưng sức ăn của Lưu Bàng lớn, cộng thêm ăn rất ngon miệng, cơn thèm ăn lại dâng lên. Hai mươi cái này ăn xong mới no nửa phần, hận không thể tới nhà Lục Ngọc làm khách ngay hôm nay, ăn thỏa thích mới được.
Trên đường về, Phó Cầm Duy dùng xe ba bánh chở heo con và thức ăn gia súc về. Lục Ngọc và cha mẹ Lục ngồi xe buýt về.
Sau khi mua heo con, cha Lục giống như có tinh lực vô hạn.
Giống như nằm mơ vậy, ông thế mà cũng có gia súc, nói với Lục Ngọc: “Trong đại đội khác có xưởng gia công lương thực. Nơi đó cám, đậu gì đều có.” Những thứ này đều không đáng tiền, nếu lấy ít, thương lượng với người ta một chút, nói vài câu tốt đẹp, cũng có thể xúc được mấy xẻng!
Lục Ngọc nói: “Được, quay về hỏi thử.”
Trong lòng cô cũng tràn ngập mong chờ, nói với cha mẹ Lục: “Lưu Bàng âm thầm nói với Phó Cầm Duy rồi, heo lớn nuôi ra họ thu mua, cho mức giá thị trường.”
Mỗi năm lúc lễ tết, trại nuôi heo không đủ heo để mổ, nếu bán cho họ, có thể san sẻ bớt nhiệm vụ của trại heo.
Mẹ Lục nói: “Tốt quá rồi, ngay cả bán cũng không cần lo nữa.”
Lần này hoàn toàn không còn lo ngại gì.
Cha Lục cũng dạt dào cảm xúc theo, mẹ Lục ở bên cạnh nói: “Lần này về thôn tuyệt đối đừng nói gì.” Không nói với người khác, người ta vẫn đố kỵ ghen tỵ, nếu nói với họ, cũng không biết sẽ ghi hận thế nào.
Cha Lục thành thật gật đầu.
Con người ông tuy khiếp nhược một chút, nhưng có một ưu điểm, chính là nghe lời! Chuyện dặn dò ông đều có thể yên tâm.
Họ đi về thẳng nhà, người trong thôn cũng từng nuôi heo, nuôi không kỹ dễ bốc mùi. Lúc xây chuồng heo đã cách xa người trong thôn, nhưng lại rất gần nhà Lục Ngọc, đi chưa tới hai mươi phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.