Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 197: Tuyệt Đối Đừng Để Lục Ngọc Nấu Ăn




Khi Lục Ngọc tới bãi đập lúa, tất cả mọi người đều đang làm việc, ngay cả mấy lão giáo sư đó cũng đi ra giúp.
Lều rau củ đã sớm được dựng xong.
Các lão giáo sư cả ngày cắm rễ trong lều, trước đây sống ở nhà trưởng thôn, sau đó cảm thấy không tiện, trong thôn lại sắp xếp chỗ ở.
Mấy lão giáo sư đều chọn mấy tiểu đồ đệ trong thôn, bình thường tay cầm tay chỉ việc.
Những tiểu đồ đệ này cũng có thể giúp đỡ họ làm chút việc gì đó.
Trưởng thôn sợ người dân nói lung tung, không nói cho họ biết bên trong lều có gì.
Chỉ có Lục Ngọc biết rau củ bên trong đã bắt đầu khỏe mạnh phát triển.
Chẳng bao lâu nữa sẽ có thể thu hoạch.
Tính ra thu hoạch đúng lúc vào mùa đông. Tới lúc đó đưa vào thị trường, chắc chắn người dân trong huyện đều giật nảy mình.
Các lão giáo sư bình thường không hay ra ngoài.
Lục Ngọc nói: “Các giáo sư, sao các ông lại ở đây?”
Giáo sư cười nói: “Không phải các cô đang thu gặt sao, chúng tôi tới giúp.”
Trong thôn hỗ trợ họ rất nhiều, bây giờ trong thôn cần dùng người, đương nhiên họ phải giúp.
Trưởng thôn sợ chậm trễ mấy lão giáo sư, vội vàng kéo Lục Ngọc sang một bên nói: “Cô đi nói với họ, không cần họ giúp, chúng ta tự có thể làm tốt!”
Những lão giáo sư này đều là bảo bối, nếu để họ bị mệt lả, trong thôn không gánh vác nổi.
Lục Ngọc lập tức khuyên lão giáo sư.
Lão giáo sư nói không sao.
Vừa thấy ông cụ trong thôn còn già hơn họ vẫn làm việc trong ruộng, họ cũng không tính là già.
Lục Ngọc nói với trưởng thôn, trưởng thôn chỉ có thể thở dài nói: “Vậy thì để ý họ một chút, đừng để họ mệt.”
Trưởng thôn gọi học đồ của mấy giáo sư tới, nói nhất định phải trông chừng lão giáo sư.
Người nhà họ Phó nhìn thấy Lục Ngọc, có chút kích động: “Hôm nay nấu món gì vậy?” Họ đã sớm đói rồi, buổi sáng chỉ ăn cháo do trong thôn thống nhất nấu.
Nói là cháo không khác gì nước trong, có thể soi gương bên trong.
Làm việc tới bây giờ đã sớm đói rồi.
Nhìn thấy Lục Ngọc càng không làm nổi nữa.
Họ ầm ĩ như vậy, những người khác cũng đều la đói. Trưởng thôn nói: “Lục Ngọc nấu cải trắng hầm, ăn trước đi, nghỉ ngơi một lát!” Trưởng thôn thấy quả thật mọi người rất dốc sức, tất cả mọi người đều đói meo.
Nhìn thấy sắp tới trưa, mặt trời cũng lên rõ cao.
Gọi người ăn cơm, người bên dưới lại náo nhiệt lên.
Rất nhanh mùi thơm xa lạ bao phủ cả thôn.
Mọi người ngày nào cũng ăn cơm tập thể trong thôn, chưa từng có cảm nhận này, vô cùng mong đợi.
Mỗi người một bát cơm cộng thêm nửa muỗng canh đồ ăn, ăn xong rồi múc tiếp.
Rất nhanh xếp thành một hàng dài.
Ba thím đầu bếp đồng thời múc cơm.
Người múc được cơm trước ngồi sang bên cạnh ăn.
Nuốt xuống miếng đầu tiên: “Ôi mẹ ơi!” Quá ngon, đặc biệt là khi đói, độ ngon nhân đôi.
Họ ăn từng miếng lớn, rất nhanh đã ăn xong, lại bắt đầu xếp tới cuối hàng tiếp tục đợi múc cơm, có cảm giác hàng ngũ này cứ mãi không thấy điểm cuối.
Thím đầu bếp kéo chủ nhiệm phụ nữ nói: “Phải làm sao đây, hình như không đủ ăn?” Lần này nấu rất nhiều, nhưng quả thực nấu quá ngon, mọi người ăn nhiều hơn bình thường.
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Tiêu Thái Liên mỗi lần khen Lục Ngọc nấu ăn ngon đều bày ra dáng vẻ một lời khó nói hết rồi.”
Bây giờ bà ấy đã hiểu.
Nhìn thấy mọi người ăn ngon, trong lòng bà ấy cũng vui.
Nhưng nhiều lương thực như vậy thế mà còn không đủ ăn, lại có chút xót.
Cuối cùng bàn bạc, không đủ ăn chỉ có thể nấu thêm chút canh.
Hết cách, vụ thu là thời điểm quan trọng nhất.
Phải no mới được.
Kết quả canh vừa lên cũng rất được chào đón.
Mỗi người bình quân ăn hai bát canh, thím đầu bếp tính, mọi người ăn một bữa trưa, khá lắm, đã ăn hết lương thực cho ba bữa.
Mọi người báo chuyện này cho trưởng thôn, trưởng thôn cũng có chút xót, lặng lẽ kéo chủ nhiệm phụ nữ sang một bên nói: “Sau này tuyệt đối đừng để Lục Ngọc nấu ăn nữa!” Không chịu nổi.
Ông ta không chịu nổi, nhưng người dân trong thôn lại rất vui.
Lục Ngọc cũng được coi là một trận thành danh.
Ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo nồng nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.