Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 23: Lục Ngọc Là Vợ Tôi




Đợi khi tỉnh dậy đã hơn mười giờ, ở trong thôn không có ai ngủ muộn như vậy, Lục Ngọc ngủ một giấc ngon, gò má đỏ ửng, cô mang giày ra ngoài, mẹ Lục còn ở nhà.
Vốn dĩ mẹ Lục phải cùng Lục Đại Niên đi làm, nhưng bà sợ con gái nghĩ không thông, đặc biệt tìm trưởng thôn xin nghỉ, ở bên Lục Ngọc.
Lúc này, mẹ Lục giống như người phạm tội, chỉ vào năm cái màn thầu tạp lương trên bàn nói: “Đây là do Tiểu Phó mang tới, vừa nãy còn giúp chẻ một ít củi, mẹ không lấy nhưng cậu ấy cứ nhất quyết để lại.”
Mẹ Lục không phải người giỏi từ chối, đối mặt với chuyện này cũng không biết làm sao mới tốt.
Lục Ngọc ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ảng nước trong nhà đã được gánh đầy, củi cũng được xếp đống.
Phó Cầm Duy đang trồng rau con ở trong sân, tuy anh là sinh viên nhưng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, những việc này anh đều biết làm.
Lục Ngọc nhìn một lúc, nhìn bóng dáng của Phó Cầm Duy, bên ngoài có vài ba người rảnh rỗi ở gần đó xem náo nhiệt. Đây là giờ đi làm, rưởng thôn đã gọi người đi, nếu không người tới xem náo nhiệt còn nhiều hơn.
Bác gái Lục từ xa xa đi tới, thấy Phó Cầm Duy, trong mắt lóe qua một chút đố kỵ.
Chuyện tráo dâu trước đây là bác gái Lục với bà nội Lục âm mưu làm, sợ bác trai Lục không đồng ý, uống rượu xong liền bảo ông ta đến thôn cách vách phát kẹo hỉ, đợi khi bác trai Lục về phát hiện Lục Kiều còn ở nhà, hỏi ra mới biết chuyện hồ đồ mà họ làm, tức chế.t.
Bác trai Lục là tiểu bối, dĩ nhiên không thể chỉ trích mẹ ông ta, thế là đổ hết tất cả lửa giận lên người bác gái Lục. Hai người bắt đầu cãi nhau, cuối cùng cãi mãi cãi mãi liền đánh nhau.
Bác gái Lục bị đánh cho mấy bạt tai, vừa khóc vừa kêu, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy. Buổi sáng còn có mấy người bất hòa với bà ta cố tình tới hỏi, khiến bà ta hời hợt châm chọc lại.
Lúc này là tới gây sự với Lục Ngọc. Nhìn thấy Phó Cầm Duy thế mà lại giúp nhà cô làm vườn, trái tim giống như bị nước giấm ngâm nở.
Bác gái Lục nói: “Ây dô Cầm Duy, cậu là sinh viên đại học, ở đây trồng cái gì.” Sau đó gọi mẹ Lục ra nói: “Không có ai ức h.i.ế.p người như mấy người, có một số người trông thì thành thật, nhưng một bụng xấu xa.”
Mẹ Lục thành thật quen rồi, bị châm biếm cũng không dám đáp lại, cãi nhau với người ta liền căng thẳng đến run lẩy bẩy.
Lục Ngọc nói: “Bác gái, bác tới đây làm gì?”
Bác gái Lục nhìn Phó Cầm Duy, cố ý nói to: “Lâm Mạnh nhìn trúng cô, nói tối hôm qua đã tới nói với cô. Hôm nay nhờ tôi tới mai mối.”
Mẹ Lục tức run: “Loại người như Lâm Mạnh, chị còn mai mối cho Lục Ngọc?”
Bác gái Lục lạnh giọng nói: “Người thế nào thì tìm người thế ấy, Lâm Mạnh làm sao, người ta đầu óc hoạt bát, biết thương yêu. Hơn nữa, nếu cô không đồng ý thì quản kỹ con gái mình, đừng dụ dỗ nó!”
Trong lời nói toàn là hạ nhục Lục Ngọc, bóng gió nói cô không đứng đắn.
Mẹ Lục run lên, loại chuyện này bà ta cố ý nói trước mặt Phó Cầm Duy, đúng là xấu xa tới tận cùng.
Lục Ngọc nói: “Hôm qua Lâm Mạnh trèo tường tới, suýt chút bị cha tôi đánh chế.t. Loại lưu manh này, bác còn nói làm mai cho anh ta, chẳng trách Lâm Mạnh không sợ hãi gì như thế, hóa ra là có người dì như bác chống lưng!”
Bác gái Lục nói: “Tôi không có chống lưng cho nó, cô không đồng ý thì thôi, đừng có nói chuyện đay nghiến như vậy, nếu không phải cô xen vào, Phó Cầm Duy bây giờ đã là con rể của tôi rồi. Món nợ này tôi từ từ tính với cô!”
Lục Ngọc bị sự ích kỷ của bà ta chọc đến tức cười, nói lời âm dương quái khí, Lục Ngọc cũng biết: “Ồ, bác gái, không phải bác chê Phó Cầm Duy không phải người thành phố, có sắp xếp khác sao, chắc không phải là ra ngoài không mang não, quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi chứ.”
Bác gái Lục tức giận trừng Lục Ngọc: “Tiện nhân, mày nói bậy cái gì.” Nói xong vươn tay muốn đánh Lục Ngọc, bị Phó Cầm Duy bên cạnh bắt lấy cánh tay.
Phó Cầm Duy nói: “Bác Lục, Lục Ngọc là vợ tôi, xin bác nói chuyện khách sáo một chút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.