Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 276: Huy Động Thêm Người




Với cả bây giờ không bỏ phân bón hóa học và thuốc trừ sâu, đều là thuần tự nhiên, giống như cà chua, tách ra bên trong đều là bột cát, ăn vào ngọt thanh.
Lúc họ nói chuyện, xung quanh đều là người đang ăn cơm, đều vểnh tai lên nghe. Vừa nghe ngay cả đầu bếp cũng khen rau của họ ngon, càng cảm thấy ngon, định ngày mai sẽ mua một ít.
Lấy cơm xong, bưng đi tìm bàn nhỏ ngồi ăn.
Đồ ăn của xưởng gang thép, một mặn hai chay, mùi vị rất ngon.
Lưu Chương nói: “Xưởng lò xo bọn họ nói gì?”
Lục Ngọc nói chuyện xưởng lò xo đặt năm trăm cân rau ngày mai.
Anh ta cười: “Xưởng của họ vẫn luôn lấy xưởng của chúng tôi ra so bì!” Trong lời nói tràn ngập cảm giác ưu việt.
Lục Ngọc không nói gì.
Món mặn hôm nay là trứng xào cà chua, chua ngọt vừa miệng, đặc biệt là trộn cơm, ăn càng ngon.
Tất cả mọi người đều thích ăn cái này.
Cũng chỉ có xưởng gang thép xa hoa, cà chua ba hào một cân cũng nỡ dùng nấu cơm tập thể.
Tới lúc quay về, tất cả mọi người đều muốn về thật mau.
Chủ nhiệm phụ nữ vừa xuống xe, trưởng thôn ở ngay cổng thôn, đang nhìn họ, hỏi: “Như thế nào?”
Điều ông ta quan tâm nhất là năm mươi cân ớt có phải đã bán ra rồi không?
Đây được coi là đơn hàng lớn nhất mà họ nhận được.
Chủ nhiệm phụ nữ vừa thấy xung quanh còn có không ít thôn dân, cố nén tâm trạng kích động nói: “Đến ủy ban thôn nói.”
Một đoàn người sải bước đến ủy ban thôn.
Đợi khi ngồi xuống, trên mặt chủ nhiệm phụ nữ cũng mang theo nụ cười, người cũng thả lỏng ra.
Trưởng thôn sốt ruột, ở bên cạnh hỏi: “Bà cười cái gì?”
Chủ nhiệm phụ nữ há miệng, muốn nói chuyện, nhưng tim đập bình bịch, quá kích động, mất đi năng lực ngôn ngữ.
Lục Ngọc ở bên cạnh nói: “Năm mươi cân ớt đó đã bán ra rồi, hôm nay lại đặt thêm một trăm cân, hơn nữa còn có rất nhiều người mua. Ngày mai hái ba trăm cân ớt, cũng có thể bán hết.”
Lục Ngọc dịu giọng lại, nói: “Xưởng lò xo nghe nói rau của chúng ta ngon, còn đặt với chúng ta năm trăm cân rau!”
Trưởng thôn hít vào một ngụm khí lạnh, vốn dĩ đơn hàng lớn năm mươi cân đối với họ mà nói đã rất hưng phấn rồi.
Không ngờ lần này bán rau cũng kinh động tới lãnh đạo xưởng lò xo, còn đặt mua năm trăm cân.
Trong mắt trưởng thôn phát sáng.
Cán bộ thôn bên cạnh cũng không nhịn được hỏi: “Hôm nay đã bán bao nhiêu tiền?” Chủ nhiệm phụ nữ lấy hết tiền ra đếm, hơn một trăm bảy mươi tệ, lại khiến mọi người chấn kinh lần nữa.
Bây giờ thu nhập bán rau cao lên từng ngày, ngày mai lại đặt nhiều rau như vậy, xem ra đạt thu nhập hai trăm tệ cũng không quá.
Lục Ngọc nói: “Rau của thôn chúng ta tốt.”
Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Thiếu người hái rau rồi.”
Vốn dĩ có ba người, chút việc này có thể làm xuể, bây giờ có nhiều đơn như vậy, hơn nữa phải chọn lọc hái, phải sửa sang lại, còn phải đóng gói, xác nhận rõ ràng.
Trưởng thôn nói: “Tôi vào thôn động viên mọi người tới tham gia!” Lời vừa dứt, dưới chân trưởng thôn giống như giẫm phong hỏa luân, vội vã rời đi.
Chủ nhiệm phụ nữ phải chỉnh sổ sách, lại phải đăng ký, cũng vô cùng bận.
Lục Ngọc và mẹ Lục lại khá rảnh.
Chủ nhiệm phụ nữ cười nói: “May mà có chị đi theo.” Chủ nhiệm phụ nữ cũng không biết sao, ở trong thôn bà ấy cũng được coi là một nhân vật, nhưng vào trong huyện lại ngại mở miệng nói chuyện.
Ngay cả mẹ Lục cũng phóng khoáng hơn bà ấy.
Mấy lão cán bộ trong thôn bảo chủ nhiệm phụ nữ kể chuyện bán rau ở xưởng gang thép cho mọi người nghe.
Cho dù trước kia đã nghe rất nhiều lần, nghe lại vẫn rất vui.
Giống như họ cũng trải qua tất thảy vậy.
Ai cũng bưng ca trà, còn cảm khái với nhau: “Không ngờ rau này còn thành đồ tốt.”
“Người trong huyện thật có tiền.”
“Chứ gì nữa, mua đồ mắt cũng không chớp một cái.”
Bọn họ chưa khi nào mua đồ xa xỉ như vậy.
Đang nói chuyện, người bên ngoài gõ cửa, nói trưởng thôn muốn mở họp: “Bảo tất cả mọi người tới bãi đập lúa.”
Mọi người nghe xong, lập tức đi tới đó.
Xa xa đã nhìn thấy trưởng thôn đứng trên đống củi, nói: “Chuyện thôn chúng ta làm rau mọi người cũng biết cả rồi, bây giờ cần người, tính điểm công, cùng nhau làm.”
Trưởng thôn vừa nói xong, người trong thôn đều tích cực hưởng ứng: “Được, chú nói làm sao thì làm vậy!”
“Tốt thật, mấy hôm nay tôi nhàn tới sắp mọc lông rồi, muốn đi làm.”
“Mệnh của chú là mệnh chịu khổ.”
“Haiz, ai nói không phải đâu!”
“Phải rồi, rau đó bán như thế nào?”
“Rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.