Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 321:




Chị ta có tật càng nhiều người nhìn chị ta, chị ta càng hưng phấn, nói: “Chuyện nhà chị cả, không phải anh cả thay thế cương vị của Cầm Duy sao?”
Khi đó chị ta còn có hơi bất mãn, một nhà nhiều con trai như vậy, sao lại cho anh ấy vào cương vị này chứ?
Nhưng hết cách, chồng mình cũng ủng hộ, đám phụ nữ bọn họ cũng ngại bới móc.
Cộng thêm chị cả bình thường luôn nấu đồ ngon cho họ, lấy lòng họ, lâu dần cũng thôi.
Họ cũng không phải người không nói lý.
Chị ba Phó nói: “Trong nhà chị cả, không biết sao lại biết, lập tức tìm tới chị cả, nói muốn bỏ hai mươi tệ mua công việc này cho em trai ruột của chị cả, em trai ruột của chị ấy khó tìm đối tượng, nói muốn mượn công việc này, tìm một đối tượng ngon!”
Cung tiêu xã không phải nơi người bình thường có thể vào, chỉ cần có thể vào đó, bà mai đều có thể giẫm nát bậc cửa.
Đương nhiên chị cả không chịu, nếu không phải chị ấy mang thai chiếm chút ưu thế, công việc này chưa chắc rơi lên người anh cả.
Hơn nữa, hai mươi tệ nghe có vẻ không ít, nhưng một tháng lương bên đó đã hai mươi tệ, ai thiếu hai mươi tệ đó chứ.
Cho dù chị cả có lòng muốn từng ấy, Tiêu Thái Liên cũng không phải hiền, tuyệt nhiên sẽ không đồng ý với chị ấy.
Chị ba Phó hơi coi thường thân thích nhà mẹ của chị cả.
Lục Ngọc nói: “Vậy sau đó thì sao?”
Phó Chi và mẹ Lục ở bên cạnh cũng nghe rất hăng say, chị ba nói: “Thì ở nhà quậy lên.”
Vốn dĩ không ai nỡ cho con gà mái đẻ trứng vàng cho người khác cả.
Nhà mẹ chị ấy không nên nói chuyện này ra.
Chị ba Phó nói: “Em kết hôn muộn, rất nhiều chuyện em không biết, chị nghe nói, năm đó khi anh cả hỏi cưới, nhà của họ còn muốn hai lần sính lễ! Cuối cùng không biết đã giải quyết như thế nào.”
Nếu gặp phải chuyện đó, định hôn xong mà không cưới, cả đời này của chị cả coi như không gả đi được nữa.
Lục Ngọc không biết chi tiết bên trong, chẳng trách chị cả cực kỳ nghe lời mẹ chồng. Hóa ra trong lòng có hổ thẹn.
Bây giờ nhà mẹ chị cả thấy con gái sinh hai đứa con trai ở nhà họ Phó, trong bụng còn đang mang một đứa, nhà mẹ liền cảm thấy chị ấy là “công thần”. Bắt đầu bàn điều kiện.
Mẹ Lục nói: “Làm người lớn không đi khuyên giải, ngược lại quậy cho nhà cửa không yên, không ra gì!”
Chị ba Phó nói: “Bác tưởng ai cũng sáng suốt giống như bác sao, người già không hiểu chuyện trong thôn quá nhiều luôn.”
Chị ba Phó có hơi đắc ý, lúc chị ta ở nhà mẹ rất được cưng chiều, gả tới nhà chồng cũng không chịu khổ gì.
Bình thường có thể nói chuyện tán gẫu, trong số đám chị em đó của chị ta, chị ta là người gả tốt nhất, đi ra ngoài cũng hãnh diện.
Nói xong, Lục Ngọc nói: “Có cần tới xem thử không?” Nghe chị ba nói, còn đang ở bên đó quậy.
Lục Ngọc vừa muốn đứng dậy, liền bị chị ba Phó kéo lại: “ y dô, tiểu tổ tông của chị, bây giờ em đang mang thai, tuyệt đối không thể ra ngoài, lỡ như đụng trúng, chị không gánh nổi đâu!”
Sở dĩ chị ta không đi giúp mẹ chồng là biết một mình mẹ chồng có thể xử lý được.
Lục Ngọc gật đầu, nói: “Vậy chúng ta cùng đi làm màn thầu đi!” Hôm nay nhà họ Phó cãi nhau, đoán chừng không có tâm trạng nấu cơm, định nấu giúp một chút.
Chị ba Phó nghe xong, lập tức nói: “Chị giỏi nhào bột nhất.” Vui vẻ đi làm việc.
Nếu không chị ta cũng ngại ăn, làm chút việc, ngược lại có khí thế.
Họ nhào bột đợi lên men, sau đó còn phải nhào lại, đợi bột thức, dù sao cũng cực ngon.
Chị ba Phó nói: “Thật không biết màn thầu này của em làm kiểu gì, giống như đám mây vậy, vừa mềm vừa thơm.” Người trong nhà thích ăn màn thầu Lục Ngọc hấp nhất.
Tiêu Thái Liên đều không cho Lục Ngọc đụng vào bột, sợ mọi người ăn tới chế.t, túi bột của bà khổ.
Chị ba Phó nói: “Khi nào có thể ăn thịt tùy ý thì tốt rồi.”
Lục Ngọc nói: “Hay là thế này, em nói với trưởng thôn, cho mỗi nhà nuôi thêm một con gà.” Dù sao thì hai con cũng là nuôi, một con không dư không thiếu gì.
Tới lúc đó nhà ai cũng có thể có cái kinh doanh. Gà có thể đẻ trứng cũng có thể ăn thịt, là thứ trong thôn thích nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.