Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 345: Giám Đốc Lý Giúp Khiêng Đồ




Lục Ngọc nhìn ra bọn họ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng nhìn thấy thái độ của cô gái trước quầy liền biết cô ta cũng là kẻ chuyên giơ cao đạp thấp.
Lục Ngọc bọn họ đi bộ lâu như vậy đã rất mệt, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi một chút.
Hơn nữa tuy quần áo Đại Tráng và Thiết Ngưu mặc không phải quần áo lưu hành, nhưng cũng chỉnh tề sạch sẽ.
Bọn họ chính là h.i.ế.p yếu sợ mạnh, vừa thấy không tốt liền lập tức qua loa xin lỗi, không có chút thành ý nào.
Mấy câu nói của Lục Ngọc khiến cho sắc mặt chủ nhiệm và cô gái kia lúc đỏ lúc trắng.
Người có mặt ở đây chưa từng thấy tình huống ác liệt như thế này, Lục Ngọc nói với Đại Tráng: “Được rồi, đặt đồ xuống, chúng ta đi tìm một nơi có thể nói lý nói.”
Tuy họ không quyền không thế, nhưng có một ưu điểm mạnh nhất, chính là người chân trần không sợ kẻ mang giày.
Trước khi tới, tuy huyện bảo họ đừng gây chuyện, nhưng lần này là chuyện tìm bọn họ.
Đối phương đã đá lên mặt rồi, nếu nhẫn nhịn, ngược lại sẽ mất mặt người trong huyện, khiến người ta cho rằng người nông thôn tới thành phố liền mất hết huyết tính.
Chủ nhiệm vừa nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, hôm nay bọn họ chọc trúng ai vậy?
Chủ nhiệm lập tức nói: “Không tới mức đó, không tới mức đó, vừa nãy là chúng tôi không làm tốt, để cô chịu ấm ức rồi, quả thực là hiểu lầm.”
Người trung niên mặc đồ đen bên cạnh kia lập tức nói: “Các người xin lỗi vị tiểu đồng sự này!” Ông ta ở bên cạnh nghe rõ nghe rõ nguồn cơn sự việc rồi.
Chủ nhiệm lập tức ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!” Còn muốn cho họ chút phiếu ăn, nói lúc đại hội rau củ có thể dùng phiếu ăn để mua cơm.
Đây là phiếu ăn ông ta mới kiếm được hôm nay, vốn định lấy cái này đổi nhân tình, không ngờ hôm nay lại dùng ở đây.
Cô gái trước quầy thấy chủ nhiệm cũng đã xuống nước, cô ta cũng xin lỗi. Lục Ngọc bảo cô ta sau này đừng có coi thường người khác nữa.
Sắc mặt cô ta có hơi thiếu tự nhiên, qua hôm nay, mấy chục người ở các bộ phận trong nhà nghỉ đều sẽ lấy chuyện hôm nay ra cười nhạo cô ta. Người ở độ tuổi này sỉ diện nhất, vừa nghĩ tới bị người ta chế giễu, lúc họp bị lãnh đạo gọi tên phê bình, còn khiến cô ả khó chịu hơn giế.t mình nữa.
Cô gái trước quầy đỏ mắt.
Giám đốc Lý xấu xí vừa nãy cũng nhận ra người đàn ông trung niên mặc đồ đen, đầu toát mồ hôi lạnh, cúi đầu xuống.
Lục Ngọc lại không định tha cho anh ta, nói: “Sao, vừa mới xuất hiện không phân rõ trắng đen, anh xông ra kêu bậy, anh là dù bảo vệ của ai sao?”
Lời nói này khiến cô gái và giám đốc Lý lại tái mặt, con người Lục Ngọc chuyên đánh vào yếu điểm! Thế này ai có thể tiếp chiêu nỗi?
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng nhìn sang, nói: “Giám đốc Lý, tôi nhớ hình như cậu đã kết hôn rồi.”
Giám đốc Lý không ngờ mình đã treo tên ở chỗ lãnh đạo, đầu lưỡi cứng lại: “Đúng đúng đúng, a…không phải…không phải…tôi chỉ là bị người phụ nữ này làm mờ mắt…”
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng không nói gì, anh ta vừa hoảng loạn liền nói ra sự nhơ nhớp trong lòng.
Anh ta vội hất nồi, trực tiếp đẩy vấn đề lên người cô gái trước quầy.
Cô gái kia khó tin nhìn anh ta một cái, tuy cô ta thích làm này làm kia trước mặt lãnh đạo, nhưng không có suy nghĩ gì với người đàn ông dầu mỡ như anh ta, người này sao lại vô cớ hại trong sạch của cô ta chứ.
Trong lòng oán hận vô hạn, nhưng ở trước mặt chủ nhiệm lại không tiện nói gì.
Trước đây cô ả còn vênh váo tự cao, bây giờ xoay người, liền biến thành kẻ tầng thấp.
Cô gái nước mắt lưng tròng tức giận trừng giám đốc Lý, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra trong mắt cô ả toàn là lửa giận!
Lục Ngọc nói: “Ồ, hóa ra anh dễ dàng bị người ta che mắt như vậy, giám đốc công ty nào vậy?”
Giám đốc Lý không đợi Lục Ngọc nói xong, sợ cô nói ra lời gay gắt hơn, lập tức nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi khiêng giúp cô, các người ở phòng nào?”
Anh ta thô bạo chuyển chủ đề, đi lên muốn ôm thùng giúp Thiết Ngưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.