Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 367: Mổ Heo




Không ngờ giữa năm đã mổ heo, mọi người đều vô cùng mong đợi: “Dạo này thèm thịt, nằm mơ cũng muốn gặm hai miếng giò heo, không ngờ đã mổ heo rồi.”
Người bên cạnh nghe vậy, lập tức cười nói: “Tôi nói sao lại mổ heo chứ? Hóa ra là anh thèm thịt, vậy chúng tôi đều là nhờ phúc của anh rồi!”
Người bên cạnh nói: “Đừng, là nhờ phúc của nhà họ Lục.”
Trong thôn tổng cộng mổ ba con heo béo, góp lại hơn bảy trăm cân thịt. Một trăm hộ dân, mỗi nhà có thể được chia năm sáu cân! Còn lại làm lẩu.
Lấy thêm chút cải trắng khô, cà gì đó bỏ vào nấu cùng, vô cùng ngon.
Trong thôn mổ heo, mọi người rảnh rỗi đều đến cổng thôn dạo, gặp phải người ngoài thôn liền khoe khoang.
Trưởng thôn nhìn thấy đều kéo về: “Được rồi, đừng đắc ý.” Trước đây ông ta có thể đắc ý hơn ai hết, trước đây khi mua máy kéo, lái vòng quanh thôn cả ngày.
Bây giờ đã biết khiêm tốn, hết cách, rau củ quả ở thôn họ nổi tiếng lên tận thành phố, khiến các thôn xung quanh đây đều ganh tỵ.
Rất nhiều người còn đặc biệt chạy tới chỗ lãnh đạo huyện nói chuyện, đều là cùng một huyện, cuộc sống đều khổ sở, có mối làm ăn tốt này vì sao không nói cho thôn khác.
Lãnh đạo cũng bó tay, chỉ đành nói với họ, có thể để họ tự bàn bạc.
Nghe nói không ít thôn cũng bắt đầu hành động rồi.
Bây giờ trưởng thôn khiêm tốn hơn nhiều.
Nhưng người trong thôn lại không để ý nhiều như thế, họ được phát thịt heo nên rất vui.
Buổi sáng đặc biệt mời đồ tể tới. Đồ tể cũng không lấy tiền, khi đi lấy mười cân m.á.u heo, năm cân thịt ngon, năm cân lòng heo là được.
Họ kéo heo tới đầu thôn, có ba con heo trong thôn cộng thêm một con heo nhà họ Lục, đều mổ thịt.
Con heo của nhà họ Lục thì lấy về ăn riêng, m.á.u heo gì đó đều không lấy, để mọi người dùng làm huyết.
Hơn phân nửa trẻ con trong thôn đều đi xem mổ heo, đây là chuyện cực kỳ náo nhiệt hằng năm.
Lục Ngọc ở nhà đợi, cô không chịu nổi mùi m.á.u tanh ngất trời đó. Qua một lúc, chị cả Lục tới nói chuyện với cô: “Mẹ chúng ta vào huyện rồi!” Kéo mấy con heo khác đi bán. Vừa hay trại nuôi heo đều là người quen, cho dù không có Lưu Bàng ở đó, cũng có thể cho họ giá tốt.
Sau khi bán heo lớn, lại mua thêm ít heo con về, còn có thể nuôi thêm lứa nữa.
Chị cả Lục ở đây cùng Lục Ngọc, thấy con trai của cô đáng yêu mũm mĩm, ở bên cạnh chơi với Tiểu Tích Niên một lúc, Tiểu Tích Niên không biết lạ quen, bất luận là gặp ai cũng cười ha ha, khiến người ta rất thích.
Tình yêu thương vô hạn trong lòng chị cả Lục cũng được đứa bé này khơi dậy.
Qua một lúc, nhìn thấy mẹ Lục vui vẻ tới, nói: “Bán hết heo rồi!” Bà ấy đặc biệt lấy ba trăm tệ giao cho Lục Ngọc. Lúc đầu đã nói nuôi một con heo cho Phó Chi.
Bây giờ bán đi, muốn đưa tiền cho bà ấy.
Lục Ngọc nhận giúp, lúc trước Phó Chi còn gọi điện thoại tới nói mấy hôm nay sẽ quay về một chuyến.
Mẹ Lục vô cùng tất bật, mới tới đây, chẳng mấy lúc lại đi.
Chị cả Lục nói: “Bây giờ tính tình của mẹ cũng thay đổi nhiều rồi.” Người có sự nghiệp khác biệt hẳn, dồn hết tâm tư vào chuồng heo.
Hai vợ chồng đều là người đôn hậu thành thật, mỗi ngày quét dọn nấu cháo heo, còn học chữ, mua sách chuyên về nuôi heo, dùng pinyin đánh dấu, học thuộc từng câu từng câu, học thuộc hết hai quyển sách.
Bây giờ đã biến thành nửa chuyên gia rồi.
Chị cả Lục cười nói: “Dùng năng lực này làm việc, có thể có gì không làm được.”
Lục Ngọc cũng nói: “Cha mẹ chỉ là không có cơ hội đó, nói kỹ ra vẫn là tại ông bà nội, lúc đầu không nên chỉ cho một mình bác trai đi học.”
Cha Lục rất thông minh, chỉ đáng tiếc đã bị gia đình làm dở dang.
May mà bây giờ có trại heo này, khiến ông ấy có lại tự tin.
Cộng thêm bán xong heo có tiền, dáng người cũng thẳng lên.
Sau khi ăn tết không lâu, cha mẹ Lục và chị cả Lục đã chuyển tới căn nhà cũ nhà họ Lý, sống trong căn nhà tối đen nhỏ bé nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có thể sống ở căn nhà to rộng rãi.
Nhà không chật chội, người cũng sáng sủa hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.