Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 404: Phần Thưởng




Lục Ngọc bị anh hôn đến mức khó thở, sau đó dùng tay nhẹ nhàng chống lên n.g.ự.c anh.
Ai biết Phó Cầm Duy hôn càng mãnh liệt, cho tới khi hai người không thể thở được mới dần dừng lại.
Lục Ngọc lườm anh một cái, gò má ửng đỏ. Bên ngoài toàn là người, làm sao ra ngoài đây?
Cái lườm này khiến Phó Cầm Duy rung động, anh hận không thể để Lục Ngọc ở nhà, thoải mái hưởng thụ tiền anh kiếm, kết quả Lục Ngọc còn bận hơn anh.
Anh biết cô là người có năng lực, có thể kinh doanh lớn như vậy.
Chống đỡ công việc của mấy chục người, không chỉ tuyển người làm trong tiệm, còn có xưởng đậu phụ khô, xưởng cá viên,…đều bởi vì ma lạt thang của cô mà sống dậy.
Vợ quá giỏi giang, khiến anh có áp lực rất lớn, luôn muốn bảo Lục Ngọc nghỉ ngơi một chút. Anh cũng biết Lục Ngọc là người không ở không được, chỉ có thể chiều cô, mặc cho cô phát triển ở bên ngoài, chỉ cần vợ vui là được.
Dạng vẻ này của Phó Cầm Duy khiến Lục Ngọc có hơi bất ngờ: “Sao vậy?”
Lục Ngọc nói chỉ cảm thấy anh mạnh bạo hơn trước nhiều.
Phó Cầm Duy cười nói: “Nhớ em, cực kỳ nhớ em.”
Lục Ngọc đỏ mặt nói: “Vậy hôm nay em về nhà sớm chút!”
Phó Cầm Duy gật đầu, sau đó nắm tay Lục Ngọc, hôn nhẹ một cái: “Đừng lao lực quá, nếu không anh sẽ đau lòng.”
Phó Cầm Duy bình thường kiệm lời, rất ít khi nói chuyện như vậy.
Lục Ngọc đỏ mặt, vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành nói: “Được rồi được rồi!” Giả vờ như mình rất bận, vội đuổi người đi, cho tới khi Phó Cầm Duy đi, Lục Ngọc một mình ở trong phòng, tim đập thình thịch.
Qua khá lâu, đợi tới khi sắc đỏ trên mặt dần nhạt đi, cô mới đi ra.
Các khách hàng tới đây ăn uống đều rất thích bà chủ là Lục Ngọc.
Xinh đẹp không nói, cũng nhiệt tình phóng khoáng, thấy khách hàng cũ tới, đều sẽ cho thêm nửa cá viên.
Đồ miễn phí đều rất ngon, còn có một số khách hàng cũ trung thành, hận không thể tới một ngày ba bữa. Lục Ngọc nhìn thấy đều sẽ tặng nước uống.
Khẩu vị ngon, cộng thêm bà chủ cũng sảng khoái, các khách hàng ngày càng thích tới đây ăn. Ma lạt thang giống như ăn thế nào cũng không ăn đủ vậy.
Lục Ngọc vừa mới lộ diện, liền có khách hàng cũ chào hỏi cô.
Một người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lục Ngọc, thần bí nói: “Chàng trai tuấn tú vừa nãy là chồng cô à?”
Đàn ông điển trai bà ấy gặp nhiều, nhưng cực phẩm vừa điển trai vừa trẻ vẫn là lần đầu gặp.
Anh đứng chung với Lục Ngọc, đúng là trai tài gái sắc.
Lục Ngọc mơ màng ừm một tiếng, sợ người khác nhìn ra bọn họ đã làm gì trong phòng.
May màm Phó Cầm Duy chỉ hôn môi, nếu trồng dâu tây trên cổ, không phải sẽ khiến người ta chê cười chế.t sao.
Nghĩ như vậy, trên mặt Lục Ngọc mang theo chút ráng đỏ, người phụ nữ trung niên cũng là người từng kết hôn, nhìn một cái là biết tình cảm của đôi vợ chồng trẻ rất tốt.
Thực khách nói: “Chồng cô làm việc ở đâu?”
Các khách hàng cũ đều biết, Lục Ngọc cũng không giấu: “Xưởng cổ vịt.”
Xưởng cổ vịt không phải là xưởng quốc doanh, cũng được coi là nổi tiếng trong số các thực phẩm tư nhân, xưởng tư nhân có thể có quy mô trên hai trăm người thật sự không nhiều.
Nghe nói mỗi lần lãnh đạo lớn trong huyện họp ở bên ngoài đều sẽ nhắc tới xưởng tư nhân này của họ, đây cũng được coi là một tác phẩm đại biểu độc lập tự chủ trong huyện.
Thực khách này nghe vậy, sững ra: “Trước đây tôi nghe nói…”
Cô ta nhìn sắc mặt Lục Ngọc, không biết có nên nói tiếp không.
Dù sao Lục Ngọc cũng là người từng làm cán bộ thôn, lập tức hỏi: “Sao vậy, có gì cô cứ nói!”
Thực khách đó bảo Lục Ngọc tới gần chút, nói: “Tôi nghe nói có con gái của lãnh đạo đang theo đuổi anh ấy.”
Những người làm việc văn phòng trong huyện này đều quen biết nhau, có chút phong thanh truyền đi rất nhanh.
Khi đó không biết xưởng trưởng xưởng cổ vịt là chồng của bà chủ tiệm ma lạt thang, còn nói đùa là sự nghiệp sắp thăng tiến cao rồi.
Bây giờ mới biết con của Lục Ngọc với anh đã gần ba tuổi, rầm rộ theo đuổi người ta như vậy có liêm sỉ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.