Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 406:




Với thực lực của Lục Ngọc và Phó Cầm Duy, muốn góp cũng phải gần một năm, nhưng có xe quả thực rất tiện.
Phó Cầm Duy lái xe, chẳng mấy chốc hai người đã tới cổng thôn.
Đỗ xe ở chỗ rộng rãi trong thôn, hai người xuống xe.
Chạy thẳng tới nhà họ Lục.
Chị hai, anh rể còn có hai đứa trẻ đều ở đây.
Lục Ngọc lần đầu gặp anh rể, gương mặt anh ấy rất anh tuấn, đứng ở đó cũng không nhìn ra là què chân.
Hai đứa cháu chưa từng gặp mặt cũng thanh tú, đứa lớn đã bảy tám tuổi rồi. . Truyện mới cập nhật
Nhìn thấy Lục Ngọc, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì út!” Trái tim Lục Ngọc sắp tan ra rồi.
Muốn lục túi nhưng lại phát hiện ra ngoài vội vã, không mang theo gì.
Phó Cầm Duy lén lút ở phía sau đưa cho Lục Ngọc hai bao lì xì mười tệ. Lục Ngọc nhìn một cái mới thở phào.
Trong túi tây trang của Phó Cầm Duy có trữ ít đồ, anh ra ngoài xã giao cũng sẽ chuẩn bị một ít, đề phòng sẽ đụng phải chuyện gì đó.
Lục Ngọc lập tức gọi hai đứa chúa tới: “Lần đầu gặp, các con cầm lì xì này đi.”
Hai đứa cháu nhìn cha mẹ, không biết có nên cầm không.
Lục Ngọc ở bên cạnh khuyên chúng cầm mãi.
Chị hai Lục nói: “Nếu dì út đã cho con thì các con cứ nhận đi!” Lời vừa dứt, hai đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy.
“Cảm ơn dì út!”
Lục Ngọc xoa gương mặt phấn nộn của hai đứa cháu. Hai đứa nhỏ rất ngại, trốn phía sau chị hai Lục.
Lục Ngọc nói: “Chào chị hai, anh rể.” Phó Cầm Duy cũng ở bên cạnh chào hỏi.
Anh rể cũng căng thẳng, ừm một tiếng. Chị hai Lục nói: “Anh chị đã quyết định sẽ vào huyện, không khỏi lại gây phiền phức cho các em rồi!”
Lục Ngọc nói: “Phiền phức cái gì chứ, anh chị có thể tới, em vui còn không kịp. Sống ở chỗ em trước, anh chị từ từ tìm nhà, có chỗ phù hợp rồi tính.”
Anh rể là người tàn tật, bình thường rất nhạy cảm, sợ người khác sẽ coi thường anh ấy, thấy thần thái Lục Ngọc tự nhiên như không, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm.
Vốn dĩ nghe vợ mình nói em gái út nhà vợ vô cùng tốt, vừa gặp mặt quả nhiên như vậy.
Chị hai Lục nói: “Chị ở tạm hai ngày, tìm được nhà sẽ nhanh chóng chuyển đi!”
Chị ấy có thể đưa ra quyết định này cũng vô cùng không dễ, lúc đầu nói, nhà chồng suýt chút nổi bão.
Giằng co nhiều lần mới đi được, bởi vì cha mẹ trong nhà không đồng ý, nhưng các chị em dâu lại không muốn để họ tiếp tục chiếm tiện nghi, nói đỡ rất nhiều, mới có thể chuyển ra.
Cha Lục ở bên cạnh nói: “Hôm nay đều đã tới đây cả rồi, ở nhà ăn miếng cơm đi, cha nấu chút đồ ngon, mấy cha con chúng ta uống một chút!”
Ông lần đầu gặp được con rể hai của mình nên có hơi căng thẳng, nói chuyện còn vấp.
Lục Ngọc nói: “Được, con nấu.”
Chị hai Lục nói: “Em út nấu ăn ngon nhất, chúng ta có phúc ăn rồi!”
Mấy lần trước Lục Ngọc nấu đồ ngon, bảo chị ấy mang về, khiến cho mọi người trong nhà đều mê mẩn, vô cùng thích ăn.
Lục Ngọc bảo Phó Cầm Duy đi mua chút đồ, Phó Cầm Duy lập tức ra ngoài.
Chị hai và anh hai đều ngại: “Tùy tiện nấu chút đồ là được, đâu cần phải nhọc em rể đặc biệt đi một chuyến.”
Lục Ngọc nói: “Không sao, anh ấy lái xe đi, nhanh hơn chút.” Có thể mua được chút thịt đại loại vậy.
Lục Ngọc nói: “Anh ấy không ở đây, vừa hay chúng ta nói chuyện.” Sau đó lại bảo họ nói họ có dự định gì khi vào huyện.
Lục Ngọc từng làm cán bộ thôn, có năng lực làm thân, chị hai Lục nói xong, mới đầu còn ấp a ấp úng, sau đó càng nói càng trôi chảy.
Nếu thật sự có thể định cư trong huyện, vậy sau này lúc về nhà chồng cũng có cái để tự hào.
Lục Ngọc nói: “Thực ra anh chị rất phù hợp vào huyện, anh chị đều có tay nghề, chỉ cần cả nhà cần mẫn thì nhất định không chế.t đói được!”
Hai người ở trong thôn đều không làm được đồng áng, bây giờ đã theo hệ thống hộ gia đình rồi, cũng không có ai sẽ mãi cho phép họ ăn chực mãi, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, ra ngoài bôn ba tốt hơn bất cứ thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.