Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 412: Ủy Khuất Cho Lục Ngọc




Trước đây, một công thức đậu phụ thối còn bán năm trăm tệ, bây giờ dạy mọi người công thức làm chân vịt cay lại miễn phí, quá tốt rồi.
Còn Lục Ngọc nói bỏ một hai hào vào, quay đầu có thể bán một hai tệ một cân, cái này nếu người khác nói, chắc chắn họ sẽ cảm thấy người đó nói quá.
Nhưng người trong thôn đều tin tưởng Lục Ngọc, tính tình Lục Ngọc bảo thủ, nếu cô nói như vậy chắc chắn có thể kiếm được nhiều hơn.
Người ở dưới đều rục rịch: “Vậy phải đầu tư bao nhiêu tiền?”
“Tất cả mọi người đều học sao?”
Mọi người đều có quan hệ chặt chẽ với nhau, nếu thật sự có được một nghề, không chỉ mình hưởng lợi, sau này con cái cũng có thể học theo.
Kiểu người giống như họ, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cũng thôi, chỉ cần sau này con cái có thể thoát khỏi thôn là được.
Lục Ngọc nói: “Mọi người đều có thể tự làm, sau khi làm xong, vào huyện bày cái sạp nhỏ bán. Chỉ cần mọi người vệ sinh sạch sẽ, khẩu vị ngon, chắc chắn có người mua!”
Lục Ngọc lại cho mọi người một liều thuốc quyết tâm: “Người trong huyện mua đồ không hề keo kiệt chút nào, nếu làm ngon, người mua hai ba cân cũng có!”
Mọi người vốn đã rung động, nghe cô nói vậy càng thêm d.a.o động.
Lục Ngọc còn chưa hết, nói tiếp: “Cái khác tôi không dám nói, nếu chăm chỉ làm một chút, một tháng ít nhất kiếm ba mươi tệ!”
Cô dứt lời, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ba mươi tệ, bằng một tháng lương rồi.
“Vậy phải đầu tư bao nhiêu tiền?”
Lục Ngọc nói: “Ít nhất phải năm trăm tệ!”
Người có mặt ở đây sốt ruột: “Chúng tôi đâu có nhiều tiền như vậy?”
Lục Ngọc: ‘Không phải trưởng thôn đã chia tiền cho mọi người rồi sao? Đây là cơ hội hiếm có, đừng để tới lúc đó người khác học được, mọi người không học, rớt sau người ta rất xa! Đây là một nghề.”
Trưởng thôn nghe xong rất cảm động.
Lục Ngọc thế mà lại nguyện ý lấy bí phương của mình ra, dẫn dắt người trong thôn kiếm tiền, đây là chuyện tốt, trưởng thôn dứt khoát nói: “Mọi người có tiền thì cố mà làm, bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu.”
Bọn họ đều im lặng hết. Trong tay họ đâu có tiền, tiền đều để ở chỗ bác gái Lục rồi.
Có người nhìn Lục Ngọc lại nhìn bác gái Lục, hai người đều muốn dẫn họ làm giàu, không biết chọn ai, thật sự là một gánh nặng ngọt ngào!
Bác gái Lục nghe vậy liền tức giận.
Sớm biết Lục Ngọc ở đây chắc chắn không có chuyện tốt gì.
Nghe ra đúng thật là nhắm vào bà ta.
Nếu tất cả mọi người đều rút tiền đi, bà ta còn chơi cái gì nữa?
Địa vị của Lục Ngọc trong lòng mọi người rất cao, vốn cho rằng cô đã rời thôn, không quấy rối được bà ta nữa, ai ngờ Lục Ngọc còn đặc biệt về tháo bệ của bà ta.
Tín dự của Lục Ngọc trong thôn tốt hơn bác gái Lục, cô tuyên bố như vậy, rất nhiều người đều bắt đầu rối loạn.
Lục Ngọc nói: “Người có ý muốn làm thì đến chỗ trưởng thôn đăng ký, chỗ tôi còn có việc nên về trước, đăng ký trong vòng hai ngày, quá hạn thì thôi.”
Dứt lời, Lục Ngọc liền muốn đi, người dân trong thôn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cô.
Có người muốn đưa tay ngăn cô lại, nhưng bị trưởng thôn cản: “Người ta bỏ bê việc làm ăn lớn như vậy quay về đã không dễ rồi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng của người ta.”
Trưởng thôn thấy mọi người đều rơi vào do dự, nói: “Các người mau chóng nghĩ có nghi vấn gì báo cho tôi, sau đó tôi thống nhất hỏi Lục Ngọc, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.”
Sau khi Lục Ngọc nói xong, lập tức lên xe của Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy cũng rất phối hợp, lập tức lái đi.
Xe đi được hơn mười phút, Lục Ngọc sờ lồng n.g.ự.c mình, tim vẫn còn đập thình thịch.
Loại cảm giác này thực sự quá kích thích.
Phó Cầm Duy nói: “Bàng Tử nói không sai, để em đi làm một tiệm ma lạt thang thật sự ủy khuất cho em rồi!” Nguyên văn lời của Lưu Bàng là cho dù cho Lục Ngọc một cái xưởng, cô cũng có thể quản lý tốt.
Phó Cầm Duy rất bội phục thủ đoạn của Lục Ngọc, vẫn cần cho người khác chút áp lực thỏa đáng, nếu không, để mọi người tư duy rối bời, chưa chắc có thể thương lượng ra một kết quả tốt.
Thà rằng bóp chế.t thời gian, nói không chừng có thể bóp ra ngô ra khoai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.