Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 445: Vợ Xưởng Trưởng Xinh Như Minh Tinh Điện Ảnh




Lục Ngọc hơi do dự trong điện thoại, sau đó bị Phó Chi thuyết phục: “Nên chơi thì chơi, tiền vĩnh viễn không kiếm hết được, cũng gọi Cầm Duy tới cùng, đừng có mới thanh niên trẻ trung đã trầm mê công việc.”
Lục Ngọc nói: “Được, vậy con dẫn chị cả và chị hai Phó đi cùng!” Hai người này đều là cốt cán trong tiệm ma lạt thang của cô.
Phó Chi đồng ý: “Tới hết mẹ mới vui!” Từ mùng một tới mười lăm, bà ấy đều ở thôn ăn tết, náo náo nhiệt nhiệt rất có hương vị tết!
Phó Chi nói còn muốn gọi mẹ Lục và Tiêu Thái Liên tới, đến tỉnh tụ tập, nhưng bị Lục Ngọc từ chối, nói trong thôn đang bận cày cấy, chắc chắn họ sẽ không tới!
Phó Chi nói: “Vậy chỉ có thể đợi sau này! Lần sau mẹ cử người lái xe tới đón họ, tới lúc đó chơi thật vui vẻ.” Phó Chi vẫn còn lưu luyến thời gian tết.
Lục Ngọc đồng ý, bà ấy mới chịu thôi, dặn dò nhiều lần nhất định phải tới.
Lục Ngọc cũng rất muốn dạo siêu thị, bình thường đến cửa hàng, nhân viên bán hàng trong đó đều bất lịch sự.
Cô cũng từng đến cửa hàng ở những nơi khác, nhân viên phục vụ đều rất có cảm giác ưu việt. Cảm giác đi dạo không tốt, siêu thị nhà mẹ nuôi vừa ra, nhất định sẽ cho họ một làn sóng lớn.
Nếu có thể cải thiện phẩm chất phục vụ trong cửa hàng, vậy thì tốt!
Lục Ngọc sửa soạn một chút, mặc một chiếc váy nhỏ màu lục, đội mũ, trông rất tân thời, Lục Ngọc không ăn diện đã đẹp, càng đừng nói là sửa soạn kỹ càng.
Cô đến xưởng của Phó Cầm Duy, vừa tới cổng xưởng, Phó Cầm Duy còn đang chuyên tâm làm việc trong văn phòng liền nghe cấp dưới nói Lục Ngọc tới.
Phó Cầm Duy lập tức gác công việc đang dở lại, nhìn thấy Lục Ngọc, trong mắt lóe ra vẻ kinh diễm.
Bình thường Phó Cầm Duy nghiêm túc biết bao, lúc này lại không khắc chế được vui vẻ.
Lục Ngọc thấy bên cạnh còn có người ló đầu nhìn họ, cô hỏi anh: “Đẹp không?”
Phó Cầm Duy trịnh trọng nói: “Đẹp, sao lại mặc long trọng như vậy?”
Lục Ngọc nói: “Chúng ta cùng đi đón con trai tan học!” Lần trước mặc váy đón cậu tan học, Tiểu Tích Niên cực kỳ vui, nghĩ bình thường con trai có chút hư vinh, làm phụ huynh cũng phải thỏa mãn cậu bé một cách chừng mực.
Phó Cầm Duy nói: “Được, em đợi chút, anh xử lý nốt mấy văn kiện cuối cùng!”
Lục Ngọc nói: “Này, em còn muốn dẫn con vào tỉnh chơi một vòng, buổi tối không về đâu, anh muốn đi cùng không?”
Phó Cầm Duy nghe xong lập tức cau mày: “Em còn không muốn dẫn anh theo?” Lục Ngọc nói: “Không…không có.”
Phó Cầm Duy híp mắt lại, gằn từng chữ: “Đương nhiên anh phải đi cùng rồi!”
Sau đó anh tức tốc quay lại văn phòng, Lục Ngọc ở chỗ râm mát đợi anh.
Xa xa có thể nhìn thấy có người đang lén lút nhìn cô, Lục Ngọc còn vẫy tay với họ.
Đối phương lập tức rụt đầu lại, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lại bắt đầu khoe khoang với các đồng nghiệp: “Tôi nhìn thấy vợ xưởng trưởng rồi!”
“Đẹp lắm, giống như minh tinh điện ảnh vậy.”
“Chứ sao nữa, xưởng trưởng chúng ta bình thường định lực mạnh, thì ra đã sớm cưới được cô gái xinh đẹp nhất về nhà rồi!”
“Nghe nói khi hai người họ kết hôn, xưởng trưởng còn chưa phải là xưởng trưởng, ây dô, ngưỡng mộ!”
Mọi người nói chuyện rôm rả.
Chẳng mấy chốc nhìn thấy Lưu Bàng về xưởng, lại vội vàng làm việc, sợ xưởng trưởng nghiệp vụ điểm tên của họ!
Lần này Lưu Bàng về là thay cương vị của Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy nói: “Vất vả rồi, tôi ra ngoài hai ngày.”
Lưu Bàng nói: “Được, tôi ở đây anh yên tâm.”
Phó Cầm Duy nói: “Quay về bảo Tiểu Ngọc gói bánh bao thịt cho cậu!” Thứ khác không đả động nổi anh ấy.
Lưu Bàng nghe xong suýt chảy nước miếng: “Vậy phải gói nhiều một chút, ăn không hết tôi bỏ tủ lạnh!” Mấy năm nay, thứ anh ấy ăn thuận miệng nhất đều là đồ Lục Ngọc làm.
Bây giờ Lục Ngọc cũng không xuống bếp gì mấy, khỏi phải nói anh ấy hoài niệm biết bao, vì bánh bao thịt này, anh ấy phải tới.
Phó Cầm Duy bàn giao công việc rồi đi ra, lái xe từ trong hầm xe ra, gọi Lục Ngọc lên xe.
Hai người đến trường mầm non đón Tiểu Tích Niên tan học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.