Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 449: Đả Thông Tư Tưởng




Nếu đi, để toàn bộ mọi thứ lại cho Lưu Bàng, năm đó hai người cùng nhau khởi nghiệp, anh nói không có Lưu Bàng thì không có cái xưởng này.
Sau đó xưởng có thể phát triển tốt như vậy, phần lớn đều là công lao của Phó Cầm Duy.
Chỉ vì đi theo đuổi thứ chưa có đó, Phó Cầm Duy đã bán hết những xưởng riêng của anh.
Dưới sự kinh doanh của anh, giá đã vượt xa giá khi anh mua vào năm đó, kiếm được một số tiền lớn.
Phó Cầm Duy là người lãnh đạo trời sinh, là thanh niên tài tuấn người người trong huyện đều biết.
Những năm qua, Phó Cầm Duy và Lưu Bàng vẫn luôn kinh doanh nghiệp vụ của xưởng cổ vịt.
Lưu Bàng đã trở thành niềm kiêu ngạo của cha anh ấy.
Đám bạn ngày xưa đó không ai có sống tốt hơn anh ấy.
Nhưng chỉ có Lưu Bàng biết anh ấy không phải phát triển tốt, mà chỉ là bắt được cơ ngộ tốt, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy thật sự là quý nhân của anh ấy.
Nhưng bây giờ họ sắp đi rồi!
Nếu cổ phần của xưởng cổ vịt này bán ra chắc chắn ai cũng muốn mua.
Nhưng Phó Cầm Duy vẫn niệm tình cũ, nửa bán nửa tặng số cổ phần này cho Lưu Bàng.
Bây giờ phần lớn cổ phần của xưởng cổ vịt này là Lưu Bàng nắm giữ.
Tuy bề ngoài Lưu Bàng đã nhặt được hời to, nhưng người anh em ban đầu cùng nhau liều bây giờ lại sắp rút lui, một mình anh ấy phải độc lập đối diện với gió mưa, cảm giác này thật sự không chân thật.
Lưu Bàng do dự nói: “Hay là hai người ở lại đi, tôi không lấy thứ này nữa!”
Con người Lưu Bàng dã tâm không lớn, chiến đấu không được, nhưng thủ nghiệp thì được.
Dù sao cũng là con trai của xưởng trưởng trại heo, mưa dầm thấm đất, quản lý không thành vấn đề, chỉ là không nỡ để Phó Cầm Duy đi. Phó Cầm Duy nói: “Tôi muốn ra ngoài xem thử.” Trước đây anh đã từng nghĩ mở một phân xưởng ở tỉnh, chẳng qua những người ở tỉnh đó quá ngạo mạn, thái độ lại vô cùng kém, Phó Cầm Duy không đi nữa.
Sau khi lãnh đạo tỉnh nghe nói, còn chửi chủ nhiệm chiêu thương đó một trận.
Phó Cầm Duy luôn có một dã tâm mạnh mẽ, cùng với tình hình cải cách khai phóng năm 88, dã tâm này đạt tới cao trào.
Càng huống hồ Lục Ngọc cật lực ủng hộ anh, nguyện ý bỏ lại mọi thứ ở đây. Vợ chồng đồng lòng, cảm giác này vô cùng hiếm có.
Mọi thứ đều đã nghĩ kỹ, đã không phải là quyết định nông nỗi ngày một ngày hai, không thể tùy tiện thu hồi suy nghĩ được.
Lưu Bàng thấy anh quá đỗi kiên trì, nói: “Vậy được, người anh em, anh ở bên ngoài cố gắng làm, tôi biết anh chắc chắn sẽ được, nếu thực sự không được, chỗ tôi vĩnh viễn có chỗ của anh.”
Lưu Bàng thật sự không nỡ, những năm nay chưa từng thấy anh ấy rơi lệ, lúc này cũng đỏ hoe vành mắt.
Phó Cầm Duy vươn tay vỗ vai Lưu Bàng: “Cảm ơn, người anh em.”
Lưu Bàng nói: “Chuyện chính xác nhất mà tôi làm năm đó chính là học cùng lớp với anh, sau đó lại liên lạc được.” Nghĩ kỹ ra đây cũng là ưu đãi mà ông trời dành riêng cho anh ấy.
Bây giờ người sắp đi rồi, Lưu Bàng nhất quyết muốn tiễn anh một đoạn. Phó Cầm Duy nói: “Tạm thời chưa đi, tôi còn phải xử lý một số chuyện, đợi khi tôi sắp đi sẽ uống rượu cùng cậu!”
Lưu Bàng nói: “Nói lời giữ lời, không được lừa tôi, cho dù là đổ mưa đá, tôi cũng tới uống với anh!”
Khi Lưu Bàng rời đi, vành mắt đã đỏ hoe.
Chung quy cũng là người làm xưởng trưởng, có hơi hình tượng, sau khi nhìn thấy Lục Ngọc và Phó Tích Niên, chào hỏi một tiếng rồi đi.
Chẳng mấy chốc, Phó Cầm Duy cũng từ phòng sách đi ra, Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Như thế nào, đã nói xong chưa?”
Phó Cầm Duy gật đầu.
Lục Ngọc nói: “Sợ là bên phía nhà sẽ có một trận chiến phải đánh.” Muốn vứt bỏ mọi thứ ở đây nam tiến, người nhà là người đầu tiên không đồng ý.
Trong nhà vẫn còn tư tưởng cũ, chỉ hi vọng người một nhà đoàn viên là được.
Hơn nữa tiền Phó Cầm Duy kiếm đã đủ cho anh sống cả đời, lúc này lại dày vò cái gì chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.