Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 459: Từ Đại Nguyên




Từ Đại Nguyên ngồi ở nhà uống rượu giải sầu, rượu vào sầu não, giống như có một đốm lửa rơi ở lồng ngực, càng khó chịu hơn.
Chỉ cảm thấy mình là chủ thầu sa sút nhất cả thành phố Thâm Quyến này.
Anh em dưới trướng đều là từ quê nhà theo tới. Trước đây cũng từng thầu một số công trình, bây giờ tới đãi vàng, thế mà một xu cũng không kiếm được.
Qua một lúc, người bạn từ nhỏ của anh ấy – anh Đại Luân đi tới: “Sao còn ở đây uống rượu? Chúng ta vẫn chưa tìm được việc?”
Mọi người bỏ nhà bỏ nghiệp tới đây, không tìm được việc, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, cái khác không nói, chỉ ăn một ngày đã phải ăn không ít.
Đám trai tráng đang thời kỳ ăn sung sức, tiền ăn cơm đều tiêu tiền của Từ Đại Nguyên. Trước đây Từ Đại Nguyên đều hút thuốc xịn, bây giờ đã bắt đầu tự mình quấn thuốc hút rồi.
Anh Đại Luân nói: “Cứ tiếp tục thế này cũng không được, hay là chúng ta về quê đi!” Ở bên ngoài bôn ba cũng không phải ai ai cũng kiếm được tiền.
Từ Đại Nguyên nói: “Không được, chúng ta không thể về, tay trắng trở về để người ta cười cho!” Lúc đầu khi họ tới, động tĩnh quá lớn, khiến cho rất nhiều người đều nói anh ấy tới đây phát tài kiếm nhiều tiền.
Anh Đại Luân khuyên anh ấy: “Hay là cậu đừng cố chấp nữa, nếu không được, chúng ta cũng xây kiểu nhà rẻ đó, tuy không ổn, nhưng chúng ta xây xong, ai đi tìm chúng ta chứ? Cùng lắm lúc xây dụng tâm chút, cũng có thể ở được hơn mười năm!”
Hết cách, theo đuổi chất lượng phải tốn bao nhiêu tiền?
Từ Đại Nguyên lại từ chối: “Không được, người khác xây được tôi không xây, xây nhà như thế không phải gài người sao!”
Anh Đại Luân cũng cạn lời với anh ấy: “Anh, anh thôi đi, anh tưởng cái họ cần là cơ nghiệp vĩnh viễn sao, người ở đây trái tới một đợt phải tới một đợt, bây giờ cái cần gấp chính là loại nhà này!”
Chính vì họ không chịu xây nên mới không có việc, nhiều người như vậy theo anh ấy uống gió Tây Bắc à?
Anh Đại Luân không phải tới cãi nhau, chỉ là anh ấy cứ như vậy, anh em dưới trướng có ý kiến rất lớn! Thấy chủ thầu khác đều có hai việc, ba việc nhận đồng thời, họ đã sắp không ăn nổi cơm rồi, có thể làm sao? Làm người không thể cân nhắc vấn đề hiện thực sao?
Nhắc tới các anh em, Từ Đại Nguyên có hơi thống khổ: “Vậy tôi cũng không thể hại người được!” Từ Đại Nguyên chịu ảnh hưởng sâu sắc sự cứng rắn của cha anh ấy, khư khư cái lẽ này.
Loại nhà đó giống như bã đậu vậy, sao có thể ở được chứ?
Bề ngoài tô trát đẹp đẽ, một khi vào ở, không phải hôm nay dột thì là ngày mai thủng lỗ.
Nếu ở quê xây nhà như vậy cho người khác ở sẽ bị chỉ trích nặng, nhưng ở đây mọi người đều yêu cầu nhanh, ngược lại anh ấy trở thành dị loại.
Anh Đại Luân ở bên cạnh khuyên không được, có hơi sốt ruột: “Ở quê xây nhà bao nhiêu tiền? Ở đây xây nhà bao nhiêu tiền?” Nếu dựa theo cách nghĩ đó của anh ấy, cái gì cũng phải quy cách cao, chi phí sẽ tăng gấp ba.
Có ông chủ nào muốn bỏ ra giá tiền cao như vậy, vật liệu thương nghiệp ở đây đắt hơn quê nhà nhiều.
Anh Đại Luân cũng không muốn đ.â.m vào tim anh ấy, nhưng hết cách, nói: “Cho dù không vì mình, cũng phải suy nghĩ vì mọi người chứ, tất cả mọi người đều theo cậu tới để kiếm tiền!”
Nói như vậy, anh Đại Luân cũng tự cảm thấy lỡ lời, nhìn Từ Đại Nguyên quả nhiên mang vẻ mặt rất thống khổ.
Anh ấy cũng biết Từ Đại Nguyên là người tốt, dẫn dắt họ ra ngoài phát tài, bây giờ không nhận được việc, anh ấy gian nan hơn ai hết, sao mình có thể oán giận chứ?
Anh Đại Luân thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi, sau này tôi bảo mẹ tôi gửi cho tôi hai trăm tệ tới bổ sung phí ăn uống, không thể để cậu bỏ ra mãi được, mặc kệ thế nào, chúng ta đều là anh em!”
Từ Đại Nguyên rơi vào trong giao chiến nội tâm, ngay lúc này đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc. Chị dâu Từ tới mở cửa, liền nghe một thanh niên nói: “Xin hỏi là nhà của Từ Đại Nguyên sao?”
Từ Đại Nguyên đang uống rượu, chính là lúc trong lòng khó ở, ngẩng đầu lên thấy người tới lại ngẩn ra: “Tôi là Từ Đại Nguyên.”
Người tới chính là Phó Cầm Duy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.