Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 470: Lưu Bàng Tới Đón




Từ sau khi Phó Cầm Duy hợp tác với người ta thành lập công ty bất động sản, Lục Ngọc cũng bung xõa.
Có lúc cô đi dạo khắp nơi ở Thâm Quyến, mua một số quà tết chuẩn bị về nhà ăn tết.
Có lúc quay về tỉnh xem con trai huấn luyện, ăn cơm cùng con trai. Chạy hai nơi, bận kinh khủng.
Thấy lại sắp tới tết, Lục Ngọc mua tận mấy con ngỗng quay nổi tiếng nhất bản địa, định gửi vận chuyển lúc đi máy bay.
Phó Tích Niên được nghỉ đông, ở trường thể thao tập luyện nửa tháng, Lục Ngọc đón con trai tới Thâm Quyến sống cùng họ một thời gian ngắn.
Sau khi con trai tới, Phó Cầm Duy cũng vui, ngày nào cũng về nhà sớm hơn một chút.
Ba người chen trên một cái giường, Phó Cầm Duy ngủ ở giữa, tuy nhà nhỏ nhưng rất ấm cúng.
Phó Cầm Duy nói: “Đã mua xong vé về nhà chưa?”
Lục Ngọc nói: “Mua vé ngày hai chín tết.”
Phó Cầm Duy nhẹ nhõm, ở đây bận rộn suốt, tầm hai chín tết mới lo liệu xong.
Năm nay chỉ riêng hoa hồng anh đã có thể lấy được một trăm năm mươi vạn.
Thể lượng của công ty giống như quả cầu tuyết lăn, anh tổng cộng đầu tư ba trăm vạn, mối làm ăn này kiếm tiền nhiều hơn anh tưởng tượng.
Hơn nữa may mà anh quyết đoán, hợp tác với chủ đầu tư bản địa, liên hợp mở công ty khoanh rất nhiều đất ngon, bây giờ giá tăng mạnh.
Người phía sau bước chậm một bước, chỉ có thể mua đất ở trong xó xỉnh.
Nhà họ xây đầu năm, bán một vạn hai một căn. Bây giờ tăng vọt, đã tăng tới bốn vạn rồi.
May mà không bán mặt tiền, giá mặt tiền còn tăng lên gấp năm. Mặt tiền giá trị hai vạn lúc đầu, bây giờ đáng giá mười vạn.
Mười mặt tiền chính là một trăm vạn, đều đứng dưới tên Lục Ngọc, hơn nữa còn đang tăng tiếp.
Ai có thể ngờ, mới nửa năm, nơi này đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.
Lục Ngọc đặt vé máy bay và vé xe xong liền gọi điện thoại về nhà, nói hai mươi chín họ về.
Tầm tối là tới nhà.
Bên thôn nói biết rồi.
Ở quê mùa đông lạnh cóng, tới ngày hai mươi chín, cả nhà xách túi lớn túi nhỏ về, đồ không mang lên máy bay được thì ký gửi.
Tới tỉnh lại ngồi tàu lửa về, may mà họ đã nhờ người mua vé giường nằm trước, tốt xấu cũng có chỗ ngồi, chỗ ghế cứng chen chúc tới nỗi không thở được.
Xe lửa dừng ở huyện, họ vội vàng cầm đồ xuống.
Xa xa đã nhìn thấy Lưu Bàng ở đây, xe đỗ bên cạnh, khi thấy gia đình ba người họ, ấn còi nhắc nhở. Lục Ngọc nói: “Sao anh ở đây?”
Lưu Bàng nói: “Tới đón mọi người!” Anh ấy đặc biệt gọi điện thoại cho thôn Đại Vũ, nghe nói hai mươi chín họ mới về, từ tỉnh tới chỉ có chuyến xe này, liền vội vàng tới đón.
Ba người lên xe.
Bên ngoài lạnh, Lưu Bàng bật máy sưởi, chẳng mấy chốc, đứa trẻ buồn ngủ, dựa vào lòng Lục Ngọc ngủ say.
Lưu Bàng hỏi Phó Cầm Duy ở bên đó như thế nào.
Phó Cầm Duy: “Rất tốt, có muốn đi cùng không?”
Lúc anh đến đó, mang theo tám mươi vạn, trong vòng một năm, chỉ riêng hoa hồng đã được một trăm năm mươi vạn. Cộng thêm trong công ty còn trữ mấy miếng đất.
Cổ phiếu của Lục Ngọc còn hơn ba mươi vạn, cộng thêm mười mặt tiền trong tay, hai người cộng lại, giá thị trường sắp sửa nghìn vạn.
Quả nhiên Thâm Quyến là thời đại đãi vàng, kích thích.
Lưu Bàng nói: “Biết ngay anh ở đó cũng có thể thành công, tôi thì thôi, tôi không có dã tâm lớn như thế!”
Hơn nữa cha mẹ người thân của anh ấy đều ở đây, cũng không nỡ đi.
Lục Ngọc lấy cho Lưu Bàng một túi đồ ăn to, có ngỗng quay, còn có đặc sản vùng miền của họ, đều là thứ không mua được trong tỉnh.
Lưu Bàng nói: “Vẫn là các người hiểu tôi, cảm ơn nhé.”
Bây giờ anh ấy làm xưởng trưởng, lễ tết được không ít người tặng quà, nhưng toàn là rượu, thuốc lá, hoặc là trà, căn bản không trúng ý anh ấy.
Thứ Lưu Bàng thích nhất vẫn là đồ ăn.
Nói chuyện suốt chặng đường, cuối cùng cũng tới nhà.
Đưa tới căn nhà to ở quê của Lục Ngọc.
Lưu Bàng nói ăn tết xong sẽ tìm Phó Cầm Duy uống rượu, lại nói họ hiếm khi về một chuyến, không quấy rầy họ đoàn viên nữa.
Lưu Bàng vừa đi, họ vào nhà.
Người trong nhà đầy đủ, người nhà họ Phó, người nhà họ Lục đều ở bên trong, người lớn đánh bài, trẻ nhỏ cũng chơi đùa, cực kỳ náo nhiệt.
Tiêu Thái Liên nhìn thấy họ, vội vàng nói: “Cuối cùng cũng tới nhà rồi, mau, đều đang đợi các con ăn cơm!”
Đã sáng sớm rồi, Lục Ngọc nói: “Mọi người thật tình!” Cô đánh thức Phó Tích Niên dậy.
Tuy thời tiết bên ngoài lạnh, nhưng đã đốt giường lửa từ sớm, trong nhà không hề lạnh chút nào.
Tiêu Thái Liên nhìn Phó Tích Niên, nói: “Cháu trai ngoan của bà gầy đi rồi! Các con cũng thật là, ở nhà tốt biết bao.”
Họ nghe xong cũng chỉ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.