Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 476: Xem Con Trai Thi Đấu




Lục Ngọc xoa mặt con trai nói: “Lại cao lên rồi.”
Mắt Phó Tích Niên sáng lấp lánh nói: “Sau này con còn cao hơn cả mẹ, bảo vệ mẹ, có được không?”
Lục Ngọc véo má con trai nói: “Mẹ có cha bảo vệ, con đó, vẫn nên lớn lên sớm chút đi.”
Phó Tích Niên cố chấp nói: “Vậy con cũng muốn bảo vệ!”
Lục Ngọc cười khẽ, ôm con trai vào trong lòng, cùng đến nhà thi đấu.
Nhà thi đấu ở Thâm Quyến rộng hơn một chút, nhà thi đấu này mới xây dạo gần đây, hạng mục này Phó Cầm Duy cũng có đầu tư.
Lục Ngọc đi tới cùng con trai, người chuyên môn tới xem thi đấu rất ít.
Phần lớn đều là người học thể thao.
Lục Ngọc vừa vào đã thu hút sự chú ý của không ít người, đều chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy còn thích xem thể thao.
Ai cũng không nhịn được nhìn sang, Lục Ngọc còn vẫy vẫy cánh tay, người bên cạnh đều kinh hô nói: “Đây chính là minh tinh nhỉ.”
Tới phần thi b.ắ.n cung, thấy con trai chuẩn bị xong xuôi, đứng ở đó, thẳng tắp giống như cây con, Lục Ngọc hăng hái, toàn lực chú ý nhìn Phó Tích Niên.
Mọi người đồng loạt bắn, rất khảo nghiệm tâm thái. Mỗi lần b.ắ.n đều sẽ có thắng lợi mang tính quyết định.
Con trai bình thường mềm mại, lúc đứng ở đây trầm tĩnh, giống như một ông cụ non.
Phát đầu tiên, mười điểm.
Ngay cả một số giáo viên thể dục ở ngoài tỉnh cũng đều quan tâm, lần lượt ghé tai nhau: “Phó Tích Niên là một hạt giống tốt!” Đổi chỗ, là tốp thứ nhất lên sân nhưng dường như những nhân tố này đều không ảnh hưởng tới cậu.
Đứa trẻ này đứng ở đó, cho dù tạm thời dẫn trước, cũng không kiêu không hấp tấp, chỉ riêng phần tư thái này, cho dù là rất nhiều người lớn cũng không bì được.
Lại hỏi thăm huấn luyện viên Lộc, anh ta nói mới huấn luyện một năm đã có thể có thành tích như thế này, ai cũng coi như bảo bối.
Đợi sau khi kết thúc, Phó Tích Niên tháo bịt tai của mình xuống, quay đầu nhìn về hướng Lục Ngọc vui vẻ vẫy tay.
Lại giống như đứa trẻ phù hợp độ tuổi của mình.
Lục Ngọc cũng vẫy tay với cậu, huấn luyện viên bên cạnh không ngờ nói cả buổi như vậy, Lục Ngọc thế mà lại quen Phó Tích Niên. Huấn luyện viên bên cạnh cũng ngại: “Cho hỏi cô là chị của em ấy sao?”
Lục Ngọc nói: “Tôi là mẹ nó.”
Lời vừa dứt, mọi người càng kinh ngạc, mẹ cậu cũng trẻ quá rồi.
Qua một lúc, nói: “Tôi là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, muốn đưa em ấy tới huấn luyện, được không?” Một ông lão dáng người không cao trong đó nói.
Lục Ngọc nói: “Sẽ không dở dang việc học chứ.”
Huấn luyện viên xạ kích nói: “Không đâu, chúng tôi tập huấn vào kỳ nghỉ hè và kỷ nghỉ đông!”
Về cơ bản, mỗi năm ông ta mới tổ chức các loại cuộc thi, chính là sàng lọc một số hạt giống ưu tú trong cuộc thi.
Phó Tích Niên được coi là người nổi bật nhất trong đó, cho nên họ tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lục Ngọc nghe họ nói, cũng không lập tức đồng ý, chỉ nói: “Tôi thương lượng với con trai và huấn luyện viên Lộc một chút.”
Đợi cuộc thi kết thúc, Phó Tích Niên vui vẻ chạy tới, lần này cậu lại lấy được huy chương vàng. Từ sau khi bắt đầu tham gia thi đấu, chỉ cần là cậu tham gia, quả thực chính là một người chế bá.
Lục Ngọc xoa đầu Phó Tích Niên: “Thật đỉnh.”
Con trai treo huy chương lên người Lục Ngọc: “Mẹ giữ giúp con!”
Lục Ngọc nói: “Được, con trai, con có muốn về nhà không? Cha cũng ở thành phố này!”
Phó Tích Niên cũng rất muốn về, chỉ là họ đi cùng với những người khác ở trường, không thể tách lẻ.
Phó Tích Niên nói: “Để lần sau ạ.”
Lục Ngọc nói: “Con nhớ cha rồi, lần sau mẹ bảo cha tới với con!”
Con trai có hơi sợ nói: “Cũng không cần đâu ạ.” Lại nhớ tới lúc cha dạy kèm cho cậu, sau này nếu lại bắt cậu học môn văn hóa nữa.
Lục Ngọc thấy bộ dạng chột dạ của con trai, cũng không cưỡng cầu. Thực ra Phó Cầm Duy chưa từng đánh con trai, nhưng con trai lại sợ anh, thật kỳ lạ.
Lục Ngọc đã quen chia tay với con trai rồi, không còn giống như trước, mỗi lần chia tay đều phải khóc một trận.
Thấy mỗi lần Phó Tích Niên tham gia thi đều rất vui vẻ, cậu là thật sự thích b.ắ.n cung, cũng thích chơi cùng với những người bạn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.