Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 485: Phiên Ngoại 2:Một Nhà Hạnh Phúc (1)




Năm nay Lục Kiều đã bốn mươi tuổi, làm việc trong công xưởng.
Cô ta thích ăn diện, trước đây là hoa khôi trong xưởng, qua lại với chủ nhiệm trong xưởng.
Vừa kết hôn mới biết trước đây cô ta từng kết hôn. Trong xưởng này, thứ không thiếu nhất là nữ công nhân, người giống như chủ nhiệm, dĩ nhiên rất được chào đón, người trong xưởng vừa nghe nói liền gièm pha Lục Kiều một trận.
Nhưng cũng không biết Lục Kiều dùng thủ đoạn gì, dù sao chủ nhiệm vẫn kết hôn với cô ta.
Mượn thế này, cô ta cũng thành công lên làm tiểu tổ trưởng.
Trong xưởng giống như một xã hội cỡ nhỏ, có chút thực quyền, đi khắp nơi đàn áp người khác.
Trước đây Lục Kiều không được mọi người thích, cho nên sau khi lên làm tổ trưởng, ngày càng quá quắc.
Hơn nữa, cô ta còn thích c.h.é.m gió, nói lúc mình còn trẻ được bao nhiêu phú hào yêu thích.
Mọi người nghe xong khịt mũi coi thường, cũng chỉ có cô ta không nhìn ra, còn khoe khoang với người ta.
Cô ta với chủ nhiệm sinh một đứa con trai, đứa trẻ này yếu ớt bẩm sinh, từ nhỏ đã phải dùng thuốc, trong nhà có hai người đi làm, kiếm được không ít, đều đổ tiền lên người con trai.
Chủ nhiệm đối xử với cô ta không tồi, nhưng cô ta cả ngày còn bới móc, không phải nói chồng mình không chu đáo thì là không lãng mạn bằng người khác.
Người khác nghe xong cũng khinh bỉ, cũng không xem xem mình như thế nào, cả ngày yêu cầu người khác.
Cũng có một số người ghét Lục Kiều, không nhịn được nói: “Không thích thì ly hôn đi, chủ nhiệm mà cô chê bai có tám trăm người đang xếp hàng đợi kìa, mau nhường chỗ cho người tốt.”
Lục Kiều nghe vậy liền tức giận, lại nói huy hoàng năm đó của mình, cái gì mà phóng viên nho nhã, xưởng trưởng bá đạo đều là khách dưới váy cô ta.
Người dưới trướng đều đã thuộc lòng, nói: “Được rồi, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn này của cô thật sự tưởng mình mười tám tuổi sao? Nếu cô thật sự có thể tìm được một người tốt, sau còn gả tới đây, không phải vẫn không tìm được à?”
Lời này tổn thương nghiêm trọng tới Lục Kiều.
Lòng tự tôn của Lục Kiều rất cao, lập tức xông tới cho người đó một bạt tai.
Người có thể nói lời này ngay trước mặt cô ta cũng không phải dạng vừa, hai người nhanh chóng rơi vào ẩu đả.
Bị gọi tới phòng làm việc của lãnh đạo, lãnh đạo vô cùng tức giận, sau khi hỏi thăm, phát hiện là Lục Kiều ra tay trước, lập tức gọi chủ nhiệm tới, hỏi anh ta sao ngay cả một người phụ nữ cũng không quản được. Còn nói vốn dĩ muốn thăng chức cho anh ta, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá tệ, để lần sau vậy.
Ông ta nói là lần sau, nhưng chủ nhiệm biết, đã không còn hi vọng gì.
Sau đó chủ nhiệm nói với Lục Kiều: “Sau này đừng như vậy nữa, con trong nhà còn dùng tiền.”
Lục Kiều không quan tâm: “Nếu lúc đầu anh nghe em, chúng ta đã sớm phát tài rồi!”
Lục Kiều muốn bảo anh ta mở xưởng, tới lúc đó mình làm bà chủ tốt biết bao.
Chủ nhiệm nghe xong liền đau đầu, mở một xưởng nhỏ bây giờ phải tốn một trăm vạn, anh ta lấy đâu ra tiền, chỉ nói những lời không thực tế này.
Lục Kiều nói: “Tôi đúng là mắt mù mới tìm anh! Lúc đầu người thích tôi nhiều như thế, sao tôi lại nhìn trúng anh chứ.”
Chủ nhiệm thật sự rất mệt mỏi, trước đây anh ta rất thích Lục Kiều, nhưng mệt mỏi tích lũy nhiều năm qua, lại nghe thấy cô ta nói như vậy, lòng đã chế.t: “Vậy chúng ta ly hôn đi.”
Lục Kiều không hề sợ chút nào, ngược lại nói: “Tôi đã sớm muốn làm như vậy rồi, anh đừng có hối hận.”
Chủ nhiệm không biết Lục Kiều lấy đâu ra tự tin.
Bây giờ con bị bệnh, đã đủ phiền lòng rồi, Lục Kiều còn luôn gây sự như vậy.
Nghe Lục Kiều đồng ý ly hôn. Cả người cũng nhẹ nhõm, chủ nhiệm lập tức làm thủ tục ly hôn.
Lục Kiều kéo dài hai tháng, một mình đến trung tâm xem mắt đăng ký hội viên, nhờ người tìm phú hào, kết quả gặp phải mấy tên lừa đảo.
Những tên lừa đảo đó sau khi bị vạch trần còn nói năng hùng hồn, nếu không muốn chút tiền, sao có thể có người thích cô ta?
Lục Kiều ra ngoài đụng độ một vòng, phát hiện giá thị trường của mình cũng không tốt như tưởng tượng, lại không muốn ly hôn.
Bên phía chồng giục giã, cô ta liền la lối: “Được, bây giờ anh thấy tôi già nua, có phải muốn bắt tôi nhường chỗ cho người khác không, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cả khóc cả quậy, không khác gì đám đàn bà chua ngoa trong thôn.
Chủ nhiệm xoay người bỏ đi, cô ta lau nước mắt tới nhà ăn lấy cơm. Không học được gì khác, độ mặt dày này được coi là một trường phái riêng!
Xưởng quá lớn, trên nhà ăn có một cái ti vi, vừa hay nhìn thấy tin tức, nhà đầu tư bất động sản Phó Cầm Duy cùng vợ Lục Ngọc tham dự tiệc từ thiện, thấy Lục Ngọc bảo dưỡng tốt, rạng ngời phơi phới, nhìn giống như mới hai tám hai chín tuổi.
Lục Kiều vô cùng hối hận, rơi nước mắt, khi cô ta ở thôn luôn muốn trèo cao.
Nhưng lại bỏ lỡ một cỗ tiềm lực tốt nhất, chỉ đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.