Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 52: Kinh Doanh Suôn Sẻ




Chị hai Phó ở bên cạnh cũng còn hơi sợ hãi nói: “Chứ gì nữa, Lâm Mạnh là người thế nào, cũng không phải bà ta không biết. Loại lưu manh này trốn còn không kịp, bà ta thì hay, chủ động dính tới, muốn làm xấu danh tiếng của Lục Ngọc. Chúng ta bớt giao du với bà ta, không khéo ngày nào đó bị bán còn phải đếm tiền giúp bà ta đó.”
Ba chị em dâu đang nói chuyện, Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nói: “Được rồi, đã mấy giờ rồi, còn ở đây ríu ra ríu rít. Mau đi làm việc, không khéo mỗi lần điểm danh đều là người nhà chúng ta đi muộn nhất.”
Lúc này ba chị dâu mới đi làm.

Lục Ngọc lặn lội đường xa tới, lúc họ tới, trời vừa mới hửng sáng, rất nhanh mặt trời đã lên rồi.
Trên đường đi, họ nghỉ hai lần.
Khó khăn lắm mới tới nơi, Lục Ngọc đã mệt muốn chế.t, Phó Cầm Duy nói: “Lần sau đừng có làm cái này nữa.”
Nhìn dáng vẻ cô mệt cũng không nỡ.
Phó Cầm Duy có ý tốt nhưng ngữ khí nói chuyện cứ lạnh căm.
Lục Ngọc bị anh nói, nổi lòng phản nghịch đáp: “Tôi không.”
Cô phải kiếm thật nhiều tiền, cả ngày ru rú trong nhà sao mà được.
Phó Cầm Duy dỡ đồ xuống, bày trong một cái góc râm mát.
Anh còn phải đi làm, nhưng qua một lúc lại bê tới một cái ghế, không biết kiếm đâu ra một cái mũ cỏ cho cô, mũ to rộng dày vừa hay có thể chắn ánh nắng.
“Cảm ơn anh.” Lục Ngọc nói.
Khóe miệng Phó Cầm Duy nhếch lên, cũng không nói gì, xoay người về văn phòng.
Lục Ngọc bày hàng ra, tỏa ra mùi thơm ngất ngây.
Rất nhanh đã có người tới hỏi: “Thứ này bán thế nào?”
“Cổ vịt ba hào một cái, cánh vịt hai hào một cái.” Cô mỉm cười đáp.
Đối phương lại chê đắt, thứ này không có bao nhiêu thịt, năm hào đủ mua một cái bánh bao thịt to.
Ông ta không mua, Lục Ngọc cũng không hoảng. Tiếp tục bày sạp, mùi thơm của loại đồ kho này vấn vít không nồng, nhưng cứ chui thẳng vào mũi người khác, thơm tới mức không còn tâm tư làm việc khác.
“Cô gái, lấy tôi một cái cánh vịt.” Lục Ngọc gắp cho một cái to.
Người mua có chút vui vẻ, vừa cho vào liền trừng to mắt lên, cay tê mặn thơm mang theo chút tư vị khiến người ta không thể ngừng được: “Ngon.”
Chẳng trách dám ra đây bày sạp, người bình thường không làm ra được vị này.
Thấy có người tới mua, người khác cũng mua theo.
Lục Ngọc bán không đắt, đều thuộc mức ngứa răng có thể mua một cái nếm thử, rất nhanh người bên này đã nhiều lên.
Cổ vịt, cánh vịt có thể để cô làm thơm cay đến nghiện như vậy, thực khách ăn một miếng liền nói: “Ngon quá đi mất, cô làm kiểu gì vậy?”
Lục Ngọc nói: “Phải dùng hơn mười loại gia vị nấu mấy tiếng đó, tự làm còn không rẻ bằng mua ở chỗ tôi đâu. Nếu mọi người muốn ăn, lần sau ghé mua tiếp.”
Khách hàng nghe xong, không nhịn được cười nói: “Cô còn rất biết kinh doanh đó.”
Lục Ngọc đáp: “Cũng tàm tạm.”
Đồ Lục Ngọc làm ngon, người xung quanh cũng nhiều, có người mua xong ăn hai miếng lại tới mua tiếp.
“Tôi mua nhiều một chút có thể rẻ hơn không?”
“Mua năm cái tặng một cái.”
Người xung quanh vội nói: “Vậy tôi mua ba cái, tặng nửa cái không?” Vừa muốn ăn vừa muốn rẻ.
Lục Ngọc rất sảng khoái đồng ý: “Được.”
Thứ như vịt kho này thơm cay, ăn vào dễ nghiện, gặm không đã rất ngon rồi. Nếu kèm thêm chút rượu, càng ngon, họ bị mùi thơm câu dẫn không cưỡng được, thấy những người này ăn ngon như vậy, tò mò đi tới cũng muốn mua.
Những người này mua đồ đều mang hộp cơm, Lục Ngọc chọn cái lớn cho họ, thu tiền vô cùng lưu loát, có mua lại tặng, vô cùng náo nhiệt.
Chủ sạp bên cạnh nhìn thấy cũng nóng mắt, một người mới tới bày sạp như cô thế mà lại bán đắt khách hơn rất nhiều người đã bày sạp lâu ngày ở đây.
Cô bán xong đợt này, cổ vịt đã xuống hơn nửa, cô không đếm cụ thể nhưng ít nhất có hơn mười tệ rồi. Tiền vốn đã thu hồi, còn thừa một nửa cổ vịt!
Lục Ngọc định bày cổ vịt và cánh vịt đẹp một chút, đang lúc này, nghe thấy một giọng nói kinh hỉ: “Lục Ngọc.”
Lục Ngọc ngẩng đầu, người tới là phóng viên Lý, từ lần trước đã rất lâu chưa gặp lại.
Lục Ngọc nói: “Sao anh lại tới đây?” Lời nói có chút lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.