Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 72: Đợi Chị, Chị Ngồi Xe Của Các Em




Lửa giận trong lòng Lục Kiều lập tức bùng lên: “Thế này bảo con bán thế nào nữa?” Quá bủn xỉn rồi.
Bà nội Lục nói: “Vậy mày đừng bán nữa, cứ ở nhà đi.”
Lục Kiều tức đến mức muốn đánh nhau với bà ta, xe ba bánh của Lục Ngọc ở phía xa cũng xuất phát. Cô ta cũng mặc kệ, cầm năm cuộn rau cuộn đuổi theo.
Buổi sáng, bầu không khí giữa Phó Cầm Duy và Lục Ngọc cũng rất kỳ quặc. Nguyên nhân là buổi sáng cô thức dậy phát hiện cô và Phó Cầm Duy đang ôm nhau ngủ, khoảng cách quá gần.
Nam nữ tới tuổi, rất thiếu tự nhiên.
Buổi sáng hai người đều không nói gì, trầm mặc tới cung tiêu xã.
Chẳng mấy chốc đã bị Lục Kiều đuổi kịp, cô ta nói: “Đợi chị với, chị ngồi xe của các em!” Cô ta nói rất hùng hồn, giống như xung đột trước kia chưa từng xảy ra.
Có đôi lúc Lục Ngọc cũng ngưỡng mộ độ mặt dày này của cô ta.
Nhưng Lục Ngọc sẽ không để yên, nói: “Không được, xe hết chỗ rồi.”
Lục Kiều ném ánh nhìn đáng thương về phía Phó Cầm Duy, cô ta và Phó Cầm Duy cũng có một đoạn duyên phận, nên nể mặt chút chứ.
Kết quả Phó Cầm Duy không hề để ý tới chỉ thị của cô ta, đi lướt qua, để lại một mình cô ta.
Lục Kiều tức giận ở đó mắng không ngừng.
Một mình cô ta đi bộ tới cung tiêu xã, chân cũng tan nát, trên người cũng bị mồ hôi thấm đẫm, trông vô cùng chật vật.
Lục Ngọc bán ra đã có một lượng lớn khách cũ, đặc biệt là người mấy lần trước tới đây đều không mua được, thấy cô bày sạp, vội vàng mua.
Mua cổ vịt chỗ cô vừa nhiều vừa hời, năm cái tặng một cái. Còn có rất nhiều người ghép đơn tại chỗ.
Hùn tiền mua, bỏ số tiền của hai cái rưỡi, mua được ba cái.
Đầu vịt và lòng vịt là hàng mới, bán không bằng cánh vịt và cổ vịt.
Lục Ngọc rất biết kinh doanh, đến cung tiêu xã mua một con d.a.o mới nhỏ, nếu có người tò mò lòng vịt, cắt một khúc nhỏ cho đối phương ăn thử. Lòng vịt ăn vào dai dai đàn hồi, hơn nữa cực kỳ thấm vị, nuốt xuống hận không thể lập tức hớp thêm chút rượu, càng thêm sảng khoái.
“Lòng vịt bán thế nào?” Có khách hỏi.
Lục Ngọc cười nói: “Hai hào một bó nhỏ.” Cỡ một lạng, cắt vừa hay đủ một dĩa nhỏ đủ cho một người ăn. Nếu hai người thì không đủ.
Thứ như lòng vịt này không đắt, chỉ là xử lý quá rườm rà.
“Lấy cho tôi một bó.”
Có người bắt đầu mua, người khác cũng mua theo.
Xung quanh còn có chủ sạp khác nhìn đến sững sờ. Bình thường nhìn những vị khách này, một hào cũng hận không thể bẻ thành mấy cánh, đều rất thích trả giá. Trả giá xong còn xin chút rau thơm, nước tỏi gì đó. Dù sao họ không chịu bị thiệt.
Sao bây giờ mua hàng của Lục Ngọc ai cũng hào phóng như thế, có người mua xong gói lại quay về uống rượu, cũng có người trực tiếp tìm góc nào đó ngồi xổm xuống, bắt đầu say sưa cầm gặm, nhìn họ ăn, mấy chủ sạp bán đồ bên cạnh nhìn tới phát thèm.
Mùi thơm này của Lục Ngọc quá dụ hoặc, ăn qua một lần liền không quên được.
Lục Kiều cũng ở bên cạnh mời chào bán rau cuộn.
Tổng cộng chỉ có năm cuộn rau, chủ sạp bên cạnh nhìn xong cũng bật cười. Ai lại tằng tiện như vậy, lấy chút đồ như thế này đi bán?
Cũng không có thứ bán hàng chính thống, chỉ cầm một hộp cơm.
Xung quanh đây đều là khách quen, mọi người không rao.
Chỉ nghe Lục Kiều ở bên cạnh rao to, không hề luống cuống chút nào, còn vẫy khách của Lục Ngọc.
Một cô gái mười bảy mười tám tuổi như cô ta, mọi người đều ngại tới đó mua.
Lục Kiều ôm bụng đói ra ngoài, lúc này cô ta cũng đói, chân bị phồng rộp rất đau, bây giờ lại đúng lúc nắng chói chang, chẳng mấy chốc đã sắp cháy nắng tới chảy dầu.
Nhìn trên đầu Lục Ngọc còn đội một chiếc mũ cỏ, oán khí ngút trời không biết phát tiết với ai!
Cô ta đi sang một bên, cầm rau cuộn mình làm gặm.
Lục Kiều biết nấu ăn, món ăn bình thường đều nấu khá ổn. Nhưng rau cuộn tạp lương này thực sự có hơi khó ăn, vừa khô vừa nghẹn, còn thô ráp. Lúc ở nhà, bà nội cô ta canh chừng mọi thứ rất kỹ, cô ta cũng không bỏ chút dầu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.