Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 75: Tên Trộm Trộm Quần Trong




Anh trai đó gặm rất ngon, chọc thèm người bên cạnh, ai cũng định mua thêm một chút ăn.
Đầu vịt cứ như vậy được bán hết, hai vị khách già cuối cùng thích trả giá, thấy còn lại ít chân vịt, hỏi lấy hết có thể được giá rẻ hơn không.
Lục Ngọc đồng ý, thoắt cái tất cả hàng đều được bán sạch. Lục Ngọc vui vẻ dọn sạp, đi tìm Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy bọn họ đều không mang theo cơm, hai người tới sạp mì bên này mua hai bát mì.
Lục Ngọc cũng đói lả người, tuy nói mì này không ngon bằng cô làm, nhưng sợi mì cũng được coi là dai.
Sau khi ăn xong, Lục Ngọc đợi Phó Cầm Duy tan làm. Nữ nhân viên cãi nhau với cô hôm đó đoán chừng không chịu nổi ngày ngày nhìn Lục Ngọc thành đôi thành cặp với Phó Cầm Duy, từ chức không làm nữa.
Trong lòng Lục Ngọc rất thoải mái, những nhân viên bán hàng còn lại đều có quan hệ rất tốt với cô.
Lục Ngọc với Phó Cầm Duy tới nơi anh làm việc, hôm nay cô bắt đầu kiểm tra tiền, bỏ đi tiền vốn, kiếm được những bốn mươi tệ, bỏ đi phần của ba chị dâu, cũng có thể còn hai mươi tám.
Mấy hôm nay Lục Ngọc đã góp được hơn năm mươi, dựa theo đà này, chưa tới một tháng đã có thể trả hết tiền mua xe ba bánh.
Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc, cô mẫn cảm phát giác được, lập tức nhìn lại.
Phó Cầm Duy hỏi: “Cười ngốc cái gì vậy?”
Lục Ngọc đáp: “Đâu có.” Kiếm được tiền nên rất vui.
Phó Cầm Duy nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Hôm nay ông lão đưa hai lần hàng tới. Lục Ngọc đáng tin, tiền đều trả hết tại chỗ. Trên gương mặt sầu khổ của ông lão cũng mang theo vài phần nhẹ nhõm.
Không chỉ Lục Ngọc kiếm tiền, ông lão này một ngày có thể kiếm được ba tệ. trại vịt không ngờ những thứ đầu thừa đuôi thẹo này thật sự có người mua, kiếm chút tiền lẻ bỏ túi.
Sau khi Lục Ngọc bắt đầu bán đồ, tận mấy người được hưởng lợi.
Hôm nay, sau khi về, chia bốn tệ mỗi người cho ba chị dâu và Tiêu Thái Liên, họ đều vui quá độ, bây giờ hận không thể cung phụng Lục Ngọc.
Chuyện làm việc hoàn toàn không cần cô, cô chỉ giúp điều vị là được, ngay cả người canh lửa cũng được chị ba Phó bao nốt. Lục Ngọc mới gả tới mấy ngày, tiếng nói của cô ở nhà họ Phó trở nên nặng ký hơn.
Lục Ngọc là người thích lười nhác, thấy có người làm giúp, vui vẻ đồng ý.
Tiêu Thái Liên gọi Phó Cầm Duy sang một bên, một góa phụ như bà có rất nhiều chuyện không tiện nói với con trai đã kết hôn, chỉ là khéo léo ám thị nói: “Mẹ xin được một ly rượu lộc pin từ chỗ cậu ba con, lả con bôi bổ cơ thể.”
Phó Cầm Duy xưa nay không dính tới một giọt rượu: “Mẹ, không thích uống rượu.”
Tiêu Thái Liên nhíu mày nói: “Thứ này ai quan tâm con thích uống hay không, con phải nắm bắt, nếu không khi nào mẹ mới bồng cháu được?”
Phó Cầm Duy lập tức hiểu ý của mẹ anh, hơi thiếu tự nhiên.
Anh nói: “Mẹ, không phải mẹ nói chăm cháu mệt sao? Hơn nữa các anh đều có con rồi, con không vội.”
Bà nói: “Mẹ thích chăm cháu, không hề mệt chút nào. Đợi sau khi mẹ xin rượu lộc pin về, con phải uống đó. Thứ đó tốt cho cơ thể.”
Mặt Phó Cầm Duy hơi nóng lên.
Tiêu Thái Liên thấy vậy bật cười: “Con trai tôi, đã kết hôn rồi sao còn thuần tình như vậy. Được được được, con quay về ở cùng vợ con đi.”
Hai vợ chồng vừa kết hôn, chung quy vẫn dính nhau một chút.
Vốn dĩ Phó Cầm Duy muốn về phòng, bị mẹ anh nói như vậy, không biết nên đi hay không nên đi.
Vào lúc này, thấy thím ở cách vách chạy ra xem náo nhiệt.
Tiêu Thái Liên cũng là người thích hóng náo nhiệt, vội vàng gọi hàng xóm lại hỏi: “Sao vậy?”
Hàng xóm miêu tả sinh động nói: “Quần trong của bà cụ Lục mất rồi. Bên trong toàn là tiền, khóc lóc ỉ ôi đòi báo cảnh sát kìa.”
Tiêu Thái Liên nghe vậy, mặt biến sắc, ban ngày ban mặt, sao còn gặp phải biến thái, ngay cả đồ của bà cụ cũng trộm.
Ngay cả quần trong của bà già cũng trộm, thực sự quá vô sỉ!
Các bà cụ trong thôn Đại Vũ đều cảm thấy tự nguy, bởi vì họ cũng thích khâu túi trên quần trong, trữ tiền trên người.
Ai ngờ trong thôn còn xuất hiện trộm trộm quần trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.