Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 76: Chị Cả Xảy Ra Chuyện Rồi




Trưởng thôn gọi tất cả mọi người tới bãi đập thóc, nghe thấy tin tức này sắp tức đến bật cười: “Rốt cuộc là ai lấy, mau chóng trả về cho người ta, tên nào tên nấy đều đê tiện, chuyện gì cũng làm. Lời khó nghe tôi nói trước, nếu ai làm chuyện vô đạo đức này mà bị tôi phát hiện, tôi phải cho người cả thôn xem xem cái bản mặt đó của cô cậu!”
Cảnh cáo xong mọi người mới rời đi.
Có người hỏi bà nội Lục: “Bà nghĩ lại xem liệu có nhớ sai không?”
Bà nội Lục khóc tới sắp sưng mắt, hai trăm tệ tích góp nhiều năm qua đều ở trong đó, bây giờ mất hết, thực sự khiến người ta không thể chấp nhận được!
“Không đâu, ngày nào tôi cũng kiểm tra.” Bà nội Lục nói.
Đó là vật phẩm quý trọng, mỗi ngày ít nhất xem một lần.
Bác gái Lục ở bên cạnh cũng khóc theo: “Giế.t ngàn dao, không biết ai vô đạo đức như vậy, không được chế.t yên thân.”
Bà ta phải chửi chế.t tên trộm, miễn cho bà già này lại nghi ngờ bà ta.
Lục Kiều hơi thiếu tự nhiên.
Các thím xung quanh hỏi: “Vậy hôm nay cháu vẫn luôn ở nhà sao?”
Lục Kiều nói: “Cháu ra ngoài bán rau cuộn mới về.”
Cô ta trích bỏ mình ra trước.
Lục Ngọc ra ngoài bán hàng cũng được coi là người đầu tiên ăn cua. Lục Kiều cũng đi, có người muốn hỏi thứ này có thể bán được không, nhưng ngại ở trước mặt bà cụ Lục, dù sao thì người ta mất tiền, đang khóc trời kêu đất.
Bác gái Lục và bác trai đều ra đồng làm việc, một mình bà cụ Lục bận rộn ở sân trước không ra ngoài. Bà ta thực sự rất tức giận: “Trừ phi tiền mọc chân tự chạy đi, nếu không sao lại nói mất là mất.” Chuyện này thực sự quá quỷ dị.
Mọi người ở bên cạnh cười ha hả, không mắng chửi theo bà cụ Lục, nếu bà ta đã ở nhà cả ngày, vậy đồ giấu trong nhà không thể nào bị người ngoài lấy đi được!
Ánh mắt mọi người nhìn bác gái Lục và bác trai Lục đều có chút quái dị.
Ngược lại không có mấy ai nghi ngờ Lục Kiều.
Lục Kiều cuộn tiền trong tay áo, căn bản sẽ không có ai phát hiện, an ủi vài câu. Ngẩng đầu muốn đi tìm Lục Ngọc và Phó Cầm Duy, lại phát hiện đã sớm không thấy người. Trong sân nhà họ Phó, nghe chị ba Phó nói: “Không nhìn ra nha, bà cục Lục còn rất có tiền, hời không cho tên trộm rồi.”
“Chứ gì nữa, hơn hai trăm tệ, thật sự không nhìn ra.”
Mấy người vừa nói vừa làm việc.
Hôm nay số lượng hàng còn nhiều hơn hôm qua.
Chị ba Phó lấy lòng nói với Lục Ngọc: “Cũng không biết chú tư nhà chúng ta có vận khí tốt gì, cưới được em gái Lục Ngọc làm vợ, xinh đẹp, còn giỏi nấu nướng.”
Lục Ngọc nói: “Chị ba khen đến nỗi em cũng ngại.”
Chị hai Phó nhìn vợ chú ba ra sức khen Lục Ngọc, chị ấy cũng không chịu yếu thế, nói: “Chứ gì nữa, Tiểu Ngọc nhà chúng ta giỏi giang hơn Lục Kiều kia nhiều!”
Nói tới Lục Kiều, trong lòng chị ấy còn có chút buồn bực: “Trước đây tuy trông không đẹp, nhưng cũng được coi là một cô gái tinh thần, không biết bây giờ làm sao, trông nó cứ cảm thấy trong mắt giống như đang tính kế vậy.”
Bây giờ nhìn ánh mắt Lục Kiều cứ đảo đảo, đột nhiên không thích nữa. Tuổi còn nhỏ, sao lại biến thành như thế này.
Dạo này họ dựa vào Lục Ngọc kiếm được chút tiền, rất năng nổ nịnh nọt cô.
Lục Ngọc không nói nhiều, xa xa nhìn thấy chị dâu Hồng tới, chị ấy nói: “Tiểu Ngọc, em mau về nhà một chuyến, chị cả em xảy ra chuyện rồi!”
Lục Ngọc nghe vậy, lập tức đi ra ngoài.
Chị ba Phó lanh lẹ, vội vàng đẩy Phó Cầm Duy một cái: “Chú tư, chú cũng đi theo xem thử, người nhà mình phải hướng về người nhà mình, không thể chịu thiệt.”
Phó Cầm Duy lập tức đi theo.
Chị ba Phó rướn cổ nhìn, chị ta thích hóng náo nhiệt nhất, nhưng trong tay còn có không ít việc, cũng chỉ đành nói với chị dâu Hồng: “Tiểu Hồng à, trong nhà vợ chú tư làm sao vậy?”
Nhớ chị cả của cô gả sang thôn khác.
Chị dâu Hồng nói: “Đừng nhắc nữa, chị cả em ấy Lục Bình bị đánh tới mức trên người không có chỗ nào lành lặn.”
Tuy nói nơi này dân phong cường hãn, không có lưỡi nào không đụng răng, nhưng bị đánh thành như vậy vẫn khá hiếm thấy.
Mấy chị dâu nghe xong, cùng mắng anh rể của Lục Ngọc không phải người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.