Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 81: Chị Hai Lục




Phó Cầm Duy sững ra, nói: “Cũng không phải không được.” Anh không nói nửa câu sau.
Nhưng độ khó trong chuyện này rất lớn, trưởng thôn bọn họ không phải người thích ôm đồm, bây giờ tâm tư của trưởng thôn đều đặt hết vào ruộng đồng, còn hi vọng năm nay nộp lương thực nhận được thôn tiên tiến. Tổ chức người đến thôn khác đánh nhau, làm không tốt sẽ phải bị phía trên xử lý kỷ luật.
Hơn nữa cha mẹ của Lục Ngọc không có cảm giác tồn tại gì trong thôn, muốn mời được người cả thôn, họ không có thể diện lớn như thế.
Lục Ngọc cũng biết đạo lý này, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, cô sẽ bỏ ra sự cố gắng gấp trăm lần. Loại cặn bã này tuyệt đối không thể để anh ta tiêu d.a.o bên ngoài.
Lục Ngọc đã lên kế hoạch.
Xa xa nghe thấy có người nói: “Mẹ, em gái.”
Giọng nói rất lớn khiến y tá trong bệnh viện còn có chút không quá vui.
Lục Ngọc vội vàng vẫy tay, chị hai tới rồi. Tuy chị ấy gả cho một người què, nhưng anh rể què đó đối xử rất tốt với chị hai. Chị hai sinh hai đứa con, anh rể què là một thợ may.
Chị hai Lục rất hận bà nội Lục và bác gái Lục, sợ bị người khác nhìn ra chị ấy sống tốt, bà nội Lục sẽ tới hút máu.
Cuộc sống cũng không tồi, chỉ là rất ít khi về thôn.
Chị hai Lục nói: “Nghe được tin, con lập tức tới đây, rốt cuộc bị sao vậy?”
Đang nói chuyện, nước mắt lại rơi xuống!
Chị cả Lục xấp xỉ tuổi với chị ấy, chị ấy là được chị cả chăm sóc lớn lên, sau khi hai người kết hôn thì không còn quay về nữa, một người đang yên lành sao lại biến thành như thế này?
Lục Ngọc nói vắn tắt sự việc, chị hai tức giận chửi mắng: “Súc vật tạp chủng, không được chế.t yên thân.” Lại nhìn đứa con duy nhất của chị cả, gầy yếu thành như vậy, trong lòng lại chua xót.
Nhưng tính cách chị hai Lục cứng rắn hơn, nói: “Lục Ngọc, các em về trước đi, chị với chồng chị là cá thể. Không cần làm lao động tập thể trong thôn. Trước khi tới, chị đã sắp xếp xong rồi, chị ở bệnh viện chăm sóc chị cả.”
Chồng chị ấy là người què, đại đội đã phân chị ấy ra. Tự cung tự cấp, không cần nhìn sắc mặt của người khác.
Mẹ Lục với cha Lục nào nỡ đi? Nhưng không đi lại không được: “Hai, chị con giao cho con vậy.” Lục Ngọc nói: “Yên tâm đi.”
Lục Ngọc: “Chị hai, ngày mai em tới thay cho chị!”
“Tiểu Ngọc em cũng trưởng thành rồi.” Chị ấy cũng không ngờ, đứa em gái hiền lành im lặng ít nói lúc trước bây giờ cũng có thể tự lập rồi.
Lục Ngọc đưa người tới cấp cứu, sau đó kiểm tra thương tích, báo án, trong thời gian ngắn ngủi còn làm rõ nhiều tình huống phức tạp trong thôn của chị cả như thế!
Cho dù có Lục Ngọc ở đây, cũng không thể nào làm tốt hơn Lục Ngọc.
Điều này khiến hai vợ chồng già hoặc nhiều hoặc ít có chút an ủi, mấy đứa con đoàn kết là được.
Chị hai Lục bảo họ về nghỉ ngơi, mấy người họ ngồi lên xe ba bánh, Lục Ngọc ôm chặt cháu gái. Nhìn thấy cha mẹ cô đã đầu óc quay cuồng, xảy ra chuyện lớn, tạo nên đả kích không nhỏ với họ, hai người đều giống như mất hồn.
Lục Ngọc thương lượng với Phó Cầm Duy: “Đứa nhỏ ở với chúng ta đi!”
Phó Cầm Duy rất chính trực, nhìn thấy đứa nhỏ này cũng cảm thấy đáng thương.
Mẹ Lục thấy con rể đồng ý, vội vàng nói: “Không cần đâu Cầm Duy, hôm nay con đã giúp đỡ không ít, chạy trước chạy sau, đứa trẻ này cứ theo cha mẹ đi!”
Tuy mẹ Lục không biết ăn nói, nhưng trong lòng bà đều biết rõ, hôm nay con rể đã góp không ít sức, không thể lại giao đứa nhỏ cho họ, đây không phải là gây phiền phức cho họ sao.
Hơn nữa nhà họ Phó chưa ra riêng, họ đều ở chung với nhau.
Cháu gái sống với họ, cho dù con rể đồng ý, thông gia Tiêu Thái Liên cũng không thể đồng ý.
Mẹ Lục nói xong liền nói với cháu gái: “Con đi với bà ngoại đi.’
Cháu gái ôm chặt lấy Lục Ngọc, hôm nay cô bé bị dọa không nhẹ, so với bà ngoại rất xa lạ, cô bé thích dì út hơn.
Lục Ngọc nói: “Mẹ, không sao.”
Mẹ Lục trầm mặc một lúc, sau đó lại dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: “Mẹ nghĩ sao con gái lớn của mẹ lại mệnh khổ như thế.”
Mắt của cha Lục cũng đỏ hoe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.