Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 97: Cực Phẩm Muốn Bảo Lãnh




Lục Ngọc mím môi. Chị hai Lục đắp chăn lại cho chị cả, nói: “Để một mình mẹ ở với chị cả một lúc đi, người đông, ngược lại chị cả dễ thượng hỏa. Chúng ta cũng ra ngoài thông khí chút.”
Nơi như bệnh viện này luôn có mùi thuốc khử trùng, ở đây đều không thoải mái.
Người cũng hỗn tạp, nơi họ ở còn là phòng bệnh cấp cứu, người có thể được đưa tới cấp cứu đều là bệnh nặng, không cấp cứu được thì chế.t. Gia quyến khóc nức nở một vùng, luôn có thể nghe thấy các loại tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Ở đây chăm bệnh cũng có áp lực rất lớn.
Lục Ngọc cùng chị hai ra ngoài, ra khỏi cửa bệnh viện, ở bên ngoài có thể có thể hít bầu không khí bình thường.
Cô nói với chị hai: “Chị về trước đi, đã ra ngoài mấy ngày rồi, anh rể và cháu trai cháu gái chắc chắn nhớ chị rồi.”
Chị hai Lục nói: “Cha của chúng sẽ chăm chúng, hơn nữa con lớn rồi cũng có thể tự chăm sóc. Họ gọi điện thoại bảo chị không cần lo lắng chuyện trong nhà!”
Bên ngoài gió thổi nhẹ vi vu, chị hai Lục thở dài một hơi: “Hơn nữa chị cả như thế này, chị cũng không đi được. Cũng không phải em không biết mẹ chúng ta, nhìn thấy chị cả liền khóc, một ngày khóc mấy bận, trong lòng chị cả cũng rất bức bối.”
Lục Ngọc nói: “Vậy hôm nay em bảo mẹ đi, bớt thêm loạn. Để cha với chị ở lại đây.”
Chị hai Lục nói: “Để cha về luôn đi, bây giờ chị cả có thể uống nước ăn cơm, bác sĩ cũng nói chuyển biến tốt, không cần nhiều người như thế. Đợi khỏe hơn chút nữa thì có thể kê thuốc về thôn tìm người chích.”
Lục Ngọc nói: “Tốt quá rồi.”
Chị hai Lục nói: “Cũng nhờ có em.” Bây giờ chị ấy vẫn rất cảm khái, cô gái nấp sau lưng cha mẹ năm đó đã có thể một mình gánh vác một vùng trời rồi.
Hai chị em đang nói chuyện, nhìn thấy cảnh sát xử lý vụ án ngày đó tới, Lục Ngọc gọi anh ấy lại: “Cảnh sát Vương.” Cảnh sát đó thấy Lục Ngọc lập tức nói: “Đang muốn tìm cô, người trong Tiết Gia Thôn tới, nói muốn bảo lãnh hai người kia. Đồn của chúng tôi đang nói chuyện với họ.”
Đồn công an chỉ có quyền quản chế, không có quyền xử án. Cộng thêm họ có chứng minh do thôn cấp, thái độ đối phương cũng rất cương.
Chuyện này giải quyết thế nào còn chưa chắc!
Cảnh sát thông qua án kiện, biết Lục Bình bị đánh chỉ còn một hơi tàn, cộng thêm bà già kia lải nhải quấy rối đồn công an, loại người này vô pháp vô thiên, quá ngang ngược!
Về công về tư đều không muốn loại người xấu xa này được bảo lãnh. Trong mấy lần đối chiến, Lục Ngọc để lại ấn tượng quá sâu cho anh ấy, cho nên lần này ra ngoài tìm Lục Ngọc nói rõ sự tình.
Lục Ngọc nghe xong, trong lòng lập tức khó chịu, người như Tiết Thắng Lợi, không có bản lĩnh gì, lòng báo thù còn nặng, lần này gây thù, nếu anh ta chạy, cuộc sống sau này của chị cả cũng không tốt nổi.
Cô nói: “Tôi đi tố anh ta!” Mấy hôm trước mọi người đều dồn tâm tư lên người chị cả Lục, thực sự không có thời gian. Bọn chúng dày vò người khác nửa sống nửa chế.t, chúng còn muốn thoát, đúng là nằm mơ.
Lục Ngọc lập tức đi tìm Lý Dục Tài!
Từ lần trước Lục Ngọc hỏi thăm anh ta, Lý Dục Tài đã chuẩn bị xong luật sư. Anh ta là phóng viên cũng đi theo.
Lục Ngọc điền hai tờ đơn, nộp lên. Đối với phần tử hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng này, thực hành chấp hành cưỡng chế. Văn kiện thủ tục bên này vừa đầy đủ, lập tức cử người tới đồn công an, người của Tiết Gia Thôn còn lấy lý tranh luận.
Tiết Thắng Lợi và bà già kia nghe nói thôn cử người tới, lập tức hưng phấn, đang đợi ra ngoài. Còn mắng người nhà họ Lục mấy lần, nói sẽ báo thù họ. Mấy ngày bị giam này, người đều không giống người nữa rồi.
Nhìn thấy cục trưởng Tôn sắp không gánh nổi nữa, Tiết Thắng Lợi nghĩ chuyện được thả ra đã chắc như đinh đóng cột! Hô hấp cũng nhẹ nhõm hơn.
Ai biết, một cảnh sát mang một xấp giấy, nói: “Nhà họ Lục tố cáo Tiết Thắng Lợi tội ngược đãi và giế.t người không thành. Xin cưỡng chế chấp hành!”
Chuyện mà Tiết Thắng Lợi mong chờ thoắt cái vỡ tan, anh ta lập tức dại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.