Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 43:




“Không cần, cậu đi ra ngoài đi.”
Cậu nhóc beta nghe vậy thì ngượng ngùng rời đi.
Gương mặt cậu ta hôm nay cũng lại đỏ ửng. Tên nhóc này chắc không phải bị ốm đi.
Hiện giờ tôi cũng không có tâm trạng ăn. Tôi định xuống giường, chân chỉ mới chạm đất. Cơ thể tôi đã không thể giữ được cân bằng ngã xuống.
“Shhhh, đau quá!!”
Hai chân tôi run run, mềm nhũn không tài nào đứng lên nổi. Tôi chỉ có thể vịn vào bàn, lấy chiếc điện thoại đang sạc pin của mình.
Có rất nhiều tin nhắn gửi đến cho tôi như là của Mục Ý, bố mẹ và cả một số lạ. Tôi trả lời từng người một, đến khi đọc tin nhắn của người lạ.
“12 giờ tối ngày 25/6/xxxx.”
Đây là lời nhắn à?
Này rất có thể là của đại hoàng tử.
Từ đây đến hôm đó chỉ còn vài ngày thôi. Hoàng thái tử đến đây hình như cũng trùng vào ngày hôm đó.
Xem ra sắp tới bận lắm đây.
Do tính chất công việc với việc của đại hoàng tử tôi cũng dần quên đi chuyện kia.
“Tất cả nghiêm.”
Cuối cùng ngày này cũng tới. Ngày mà hoàng thái tử tới.
“ Kính chào hoàng thái tử.”
Hoàng thái tử từ từ bước từ trong xe ra. Mái tóc màu vàng óng ả cùng đôi mắt đỏ au như viên ruby. Gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn đáng yêu đủ để làm siêu lòng tất cả alpha ở đây.
Đám alpha như thấy được vàng bạc châu báu cứ nhìn chăm chăm vào hoàng thái tử.
Nhìn một màn này, ngọn lửa hận thù trong tôi lại trỗi dậy.
Nếu không phải tại hắn thì gia đình tôi đã không phải chịu cảnh thảm sát như ở kiếp trước.
Tất cả đều là tại hắn. Mọi thứ đều do Yến Phong cùng đám tình nhân của hắn gây ra. Những kẻ này đáng ra phải là người chết mới phải.
Bình tĩnh bình tĩnh lại nào Hứa Thần không được kích động.
“Cậu có vẻ có hứng thú với hoàng thái tử nhỉ từ nãy đến giờ cứ luôn nhìn chằm chằm vào người ta.”
Yến Phong đứng phía sau khẽ thì thầm vào tai tôi.
Tôi quay lại lườm hắn.
Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với Yến Phong.
“Liên quan gì đến anh.”
Yến Phong nghe vậy thì sắc mặt không tốt hắn luồn tay ra đằng trước nhéo eo tôi.
“Shhh, đau!”
“Xem ra tôi làm em còn chưa đủ. Em vậy mà lại dám tơ tưởng người khác trước mặt tôi. Hứa Thần em vẫn chưa hiểu sao em là của tôi.”
Yến Phong như ác ma thì thầm ở phía sau. Giọng nói trầm thấp không khỏi khiến người ta rùng mình.
“Anh nói gì vậy? Ai là của anh cơ chứ!!”
Tên khốn này sao hắn có thể mặt dày như này nói những lời lẽ bỉ ổi với tôi.
Nếu không phải đang ở chỗ đông người tôi đã sớm tẩn cho hắn một trận rồi.
“Yến Phong anh đến đón ta sao?”
Nghe thấy tiếng của hoàng thái tử Yến Phong không ngừng trêu trọc tôi. Vẻ mặt hắn bỗng trở nên lãnh đạm xa cách với người trước mặt.
Trong đôi mắt không giấu nổi sự chán ghét.
Chuyện gì vậy? Không phải hoàng thái tử là vợ tương lai của Yến Phong sao? Lý ra mà nói Yến Phong không nên có biểu cảm như vậy mới phải. Trong cuốn sách cũng viết đây là giai đoạn phát triển tình cảm của họ.
Lần đầu gặp mặt của họ là khi hoàng thái tử bỏ trốn xuống chợ đêm chơi. Tình cờ khi đó Yến Phong cũng đang phải đi tuần tra. Cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người cứ như vậy mà diễn ra.
Tuy chưa phải đến mức yêu nhưng đại khái ấn tượng của Yến Phong đối với hoàng thái tử đầu tiên chính là vẻ ngoài đáng yêu, gương mặt đẹp tựa như thiên sứ giáng trần.
Chứ không phải là thái độ chán ghét này.
Thật kì lạ,thái độ đó của hắn là sao chứ.
“Anh Yến, đây là bạn của anh sao có thể giới thiệu với em không.”
Bề ngoài thì hiền lành tươi cười thân thiện nhưng trong đáy mắt của hoàng thái tử không hề có ý cười nào.
Nhớ lại gương mặt của hoàng thái tử ở kiếp trước tỉnh bơ nói chuyện diệt của gia tộc tôi như một điều hiển nhiên. Sự hận thù trong tôi lại nhen nhóm lên.
Bộ mặt giả tạo này thực khiến người khác ghê tởm.
Hiện tại đang ở ngoài chỗ đông người, tôi không thể biểu lộ thái độ với hoàng thái tử nếu không sẽ gặp chuyện rắc rối.
Tôi cố gắng kìm nén sự khó chịu trong người đưa tay ra,nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Xin chào hoàng thái tử, thần là đại tá Hứa Thần.”
Yến Phong giọng nói bình tĩnh, như có như không tiếp lời tôi.
“Hoang thái tử, sắp tới ngài sẽ rèn luyện thể chất ở đây. Nên tôi đã kiếm cho ngài một trợ lý. Đại tá Hứa Thần sẽ làm trợ lý cho ngài những ngày tới khi ngài ở đây. Đồng thời cậu ấy cũng sẽ là giáo viên huấn luyện các kỹ năng chiến đấu cho ngài.”
Có vẻ như không chỉ mình tôi khó chịu với việc phân công này, Theo Lasper cũng không hài lòng về việc này. Hắn ta tiến tới ôm lấy cổ của Yến Phong.
“Tại sao không phải là anh chứ? Em muốn anh làm trợ lý cho em cơ. Không phải anh đã hứa với mẫu hậu sẽ bảo vệ em khi ở đây rồi sao.”
Yến Phong nhíu mày đẩy hoàng thái tử ra. Trong đôi mắt cũng không giấu nổi sự ghét bỏ.
“Hoàng thái tử xin tự trọng, chúng ta đang ở bên ngoài.”
“Gì vậy chứ? Chẳng phải bình thường chúng ta vẫn luôn như này sao?”
Bình thương luôn như vậy? Xem ra cảm tình giữa Yến Phong và hoàng thái tử đã tiến tới mức mà tôi không thể tưởng tượng được. Nếu tình cảm bọn họ càng khăng khít thì đối với hoàng thái tử cả tôi lẫn Hứa gia sẽ càng cay mắt hơn.
Tôi cần phải hợp tác với đại hoàng tử thật nhanh trước khi đám người này ra tay khiến cả Hứa gia sụp đổ.
Đợi sau khi công việc kết thúc mình sẽ đến địa điểm kia.
Đến lúc 12 giờ đêm tôi đã đến địa chỉ được gửi theo tin nhắ đúng hẹn. Kì lạ là không có một ai. Tiếng ồn ào từ phía bên ngoài phòng ầm ĩ khiến lòng tôi càng căng thẳng hơn.
Một lúc sau cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Đại hoang tử từ từ bước vào.
“Tiểu Thần, em đến rồi sao.”
Đại hoàng tử khẽ nhếch môi nhìn tôi bằng một đôi mắt dịu dàng.
Ánh mắt này rất quen tựa như những lúc tôi ở cạnh anh trai.
Đợi chút tại sao tôi lại cảm thấy đại hoàng tử giống anh trai chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.