Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 54:




“Quái vật à, thi thoảng ta cũng nghe thấy có vài kẻ nói ta thế. Mà những kẻ thấy ta như này thì thường không được thấy mặt trời của ngày hôm sau.”
Giọng nói khàn trầm đục hoàn toàn khác hẳn với tông giọng ngọt ngào thường ngày.
Nhưng giờ phút này tôi đâu còn tâm tình để nghĩ đến chuyện này.
“Khụ khụ… buông ra… khụ.”
Hoàng thái tử như mủi lòng từ bi tha cho tôi. Hắn bỏ tay ra không bóp cổ tôi nữa.
“Khụ khụ…”
Nhưng tôi đã lầm người đang đối diện mình không phải thiên thần hay gì mà là một con ác ma đội lốt hình người.
Được thả ra tôi như con cá hấp hối được thả về nước. Không ngừng hít lấy không khí. Đúng lúc tôi cảm tưởng mình đã được tha thì có một thứ gì thô cứng chọc chọc vào chỗ kia.
Không, không thể nào. Tôi sợ hãi khép chân lại giật lùi về phía sau.
“Anh … anh muốn làm gì…?”
Cái thứ to khủng kia lơ lửng ngay giữa không trung. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi, ghê rợn người rồi. Nếu mà đâm vào thì chả phải sẽ chết người sao?
Hoàng thái tử mỉm cười, trong sâu đáy mắt lại không hề có ý tốt gì.
“Ta muốn làm gì, không phải người nhìn là hiểu sao?”
Hoàng thái tử từ từ tới gần tới chỗ tôi.
Bản năng sống như tiếp thêm cho tôi sức mạnh trốn chạy khỏi đây. Lúc hoàng thái tử đến gần mình tôi liền cầm lấy cây đèn bên cạnh đập vào đầu hắn.
“Bốp.”
Một tiếng vang lên, máu đỏ chảy từ từ xuống từ chán hoàng thái tử. Gương mặt vốn đang giận dữ của hắn nay càng trở nên u trầm, không khí lúc này lặng thinh đến đáng sợ.
“Cái… cái này… là do ngài cứ tiến tới nên tôi mới…”
Tôi lắp bắp nói. Đúng vậy, cái này là do hoàng thái tử tự làm tự chịu. Tôi cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Quả thực nhìn hoàng thái tử như này tôi có chút sợ.
Nếu bây giờ tôi lao lên đánh hoàng thái tử thì mức độ thắng là bao nhiêu. Thôi khỏi cần nghĩ nhìn thôi cũng biết là không phần trăm.
Nhân lúc hoàng thái tử đang bị phân tâm, tôi liền chạy thoát thân.
Còn chưa đi được ba bước tôi đã bị một lực mạnh kéo trở về giường.
“Không, dừng lại buông tôi ra!!”
Hoàng thái tử kìm chặt lấy hai tay của tôi. Ngay cả chân cũng bị hắn đè.
“Không phải nhà ngươi nói ta yếu chuyện giường chiếu sao? Vậy để ta cho ngươi biết sinh lý của ta khoẻ như nào.”
Từng lời nói của hắn như ác ma thì thầm bên tai tôi.
Không, không được, nếu thứ đó mà đâm vào tôi sẽ chết mất.
“Không, tôi không cần!! Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Cầu xin ngài đừng mà.”
Tôi lắc đầu liên tục, cầu xin người nọ. Nhưng hắn có vẻ không muốn tha cho tôi.
“Quá muộn rồi.”
Hoàng thái tử một phát đâm thẳng vào. Cả cơ thể như bị xẻ làm đôi, phần dưới đau đớn như bị đâm thủng.
“Aaa!!! Đau …!!”
Tôi không cam lòng không ngừng giãy dụa, kết quả chính là làm hoàng thái tử càng nhanh tiến vào, đồng thời tính khí của hắn càng thâm nhập thêm nữa. Cuối cùng, Theo Lasper toàn bộ đều chôn trong thân thể như lửa nóng của tôi.
“Ha, giờ ta hiểu vì sao Yến Phong lại thích ngươi rồi. Cái lỗ nhỏ này quả thật mê người…”
“Ha …ha…Hứa Thần…”
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo như nào tôi không còn nhớ được gì nữa. Những tiếng thở dộc, âm thanh dâm mĩ cứ văng vẳng bên tai. Trước mắt dần dần mơ đi. Bóng tôi lại lần nữa bao trùm lấy tôi.
Sáng hôm sau tôi bị tỉnh giấc bởi tiếng chim hót.
Vừa mới động ngón tay một chút, cả cơ thể đã đau nhức đến tái xanh mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.