Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 56:




Lúc nào cũng vậy, cả Yến Phong, hoàng thái tử, đều luôn lấy pheromone áp chế tôi khiến tôi không thể chống cự. Như vậy thì tôi trốn tránh kiểu gì.
Chẳng phải chỉ có thể đành trơ mắt ra nhìn họ phóng túng trên người tôi.
Tôi siết chặt ga giường, nghĩ lại những sự việc xảy ra mấy hôm nay càng cảm thấy bi ai.
Bị sỉ nhục, hãm hiếp, quan trọng nhất là ngay cả sức phản kháng tôi cũng không có.
Cầm tờ giấy kết quả khám tôi vô thức siết chặt tay.
Hoá ra dù ở kiếp nào thì vẫn vậy.
Tôi vẫn trở thành omega.
“Anh Hứa, theo kết quả xét nghiệm cho thấy thì anh đã sử dụng thuốc ức chế của omega trong một thời gian khi còn là alpha. Anh có biết là việc này có thể gây tổn hại cho sức khoẻ của một alpha không. Giờ thì hay rồi đó anh trở thành omega luôn rồi nè.”
Lục Kiều Linh cau có đưa cho tôi mấy bản xét nghiệm.
Trong đó ghi tôi đã mang bị biến đổi gen từ trước khi đến đây. Còn trong một thời gian dài, và cái thuốc mà hôm trước hoàng thái tử bắt tôi uống chẳng qua chỉ là khiến cho sự kích thích tăng trưởng của biến đổi gen tăng lên.
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp loại thuốc kì lạ như này. Anh có còn lọ nào không đưa cho tôi. Xem có giải pháp nào không.”
“Tôi không có.”
Tôi uể oải đáp lời Lục Kiều Linh. Đến cả vì sao trong mình lại uống thuốc ức chế của omega tôi còn không biết thì sao đưa lọ đó cho cô ấy được.
“Không ý tôi là lọ tăng trưởng sự kích thích gen của anh kìa. Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là thuốc kích dục của trùng tộc đặc biệt là dành cho trùng cái. Người cưỡng ép anh uống cái này chắc hẳn là có liên quan đến trùng tộc đúng chứ.”
Ánh mắt như có như không thăm dò tôi của Lục Kiều Linh. Cô ấy thật sắc sảo vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề.
Người như này mới có thể khắc chế được cái bản tính của Lý Miêu. Truyện Đông Phương
Hai người này đúng là xứng đôi vừa lứa.
“Ừm.”
Tôi không muốn tiếp tục câu chuyện này lắm. Nếu còn nói thêm e là tôi sẽ bị hớ mồm mất.
Lục Kiều Linh biết tôi không muốn nói gì thêm, cô ấy cũng không tiếp tục tra hỏi. Lục Kiều Linh chỉ kê khai vài đơn thuốc rồi dặn dò vài câu.
“Hứa Thần, anh hãy nhớ cẩn thận trong quân đội toàn là alpha, việc anh trở thành omega tốt nhất nên giữ kín bí mặt không được nói cho ai.”
“Còn nữa, nếu có thể thì anh nên hạn chế chuyện kia lại. Cơ thể anh mới biến đổi thành omega nhưng vẫn còn giữ một số bản tính của alpha vậy nên có thể sinh ra phản ứng bài xích pheromone. Không chỉ với alpha mà còn cả omega. Nếu như anh còn tiếp tục thì hậu quả khó lường.”
Nghe thấy vậy tôi có chút chần chừ, nếu như tránh được thì tôi cũng muốn lắm. Nhưng hai người kia sao có thể tha cho tôi.
“Vậy nếu cứ tiếp tục thì sao?”
Lục Kiều Linh từ từ liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt cô ta cũng dần đen tối hơn.
“Nếu tiếp tục, vậy thì anh sẽ có thể có một cục bột nhỏ đó.”
“Cục bột nhỏ”?
Tôi ngơ ngơ ra một lúc, đến khi nhìn thấy Lục Kiều Linh có biểu cảm vui sướng khi thấy người gặp hoạ tôi mới hiểu ra.
“Cục bột nhỏ” là gì.
“Khụ, khụ tôi biết rồi cảm ơn cô.”
Lục Kiều Linh nhếch miệng cười khểnh.
“Anh và Mục Ý xem ra phải nên cân nhắc một chút trước khi làm chuyện kia đó. Chậc chậc, đôi vợ chồng trẻ nhà anh cũng sung thật, còn có thể chơi hỗ cơ đấy.”
Có thể nói gì được đây, tôi cười ngượng một cái rồi rời đi.
Phải rồi, còn chuyện ly hôn của tôi và Mục Ý. Sao bây giờ, lắm chuyện quá.
Nhớ tới lời căn dặn của Lục Kiều Linh, tôi vô thức vuốt ve bụng mình.
Nếu như ở đây mà có một “cục bột nhỏ” sẽ rất phiền phức đây.
Nhưng tôi sao có thể có sức phản kháng hai người kia.
Hay là bỏ trốn nhỉ?
Bỏ trốn? Phải rồi tại sao tôi lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này chứ.
Nói gì thì nói quân đội hoàng gia là cái kiểu người ngoài ước vào người trong ước out. Mà muốn rời khỏi đây dễ như trở bàn tay.
Có điều nếu tôi mà nộp đơn nghỉ việc bây giờ e là sẽ không được chấp thuận vậy chỉ đành có thể đợi khoảng mấy tuần sau mới bỏ trốn được thôi.
Bởi vì khi đó là lúc Kai được trả về biển cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.