Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 68:




“À đây ạ. Chỗ mà anh nhờ em tìm ở ngoại thành phố này từ đây đến đấy sẽ hơi xa.”
“Không sao, cảm ơn cậu.”
Tôi nhận lấy mảnh giấy Minh Dương đưa, từ đây đến đấy bắt xe buýt đi cũng được.
“Thần Thần định đi đâu vậy?”
Kai bỗng thù lù ở phía sau lưng tôi. Tôi giật nảy làm rơi tờ giấy.
Kai thấy vậy cúi xuống nhặt lên đưa cho tôi.
“Cho tôi đi cùng với Thần Thần được không?”
Đôi mắt long lanh tràn đầy sự mong chờ của Kai khiến tôi khó từ chối nổi. Kể từ khi rời khỏi quân đội, Kai luôn bám riết lấy tôi. Tôi đi một bước cậu ta theo một bước, thực sự rất phiền.
Nhưng nếu như không có tôi, Kai sẽ có thể gặp nguy hiểm.
Bởi vì trách nhiệm này nên tôi mới đồng ý để cho Kai đi đến tận đây với mình. Tuy nhiên chuyện này thì không thể.
“Không được, cậu ở lại cùng Minh Dương tôi sẽ sớm quay trở lại.”
Kai không chịu nghe lời cứ nũng nịu đòi đi cho bằng được.
Tôi nhất quyết từ chối yêu cầu của Kai. Mặc kệ cho Kai có vòi vĩnh như nào.
Nếu để cho Kai đi cùng sẽ rất nguy hiểm cho cậu ấy.
Cuối cùng Kai không được đi quay ra dỗi tôi. Như vậy cũng được, Kai mà cứ tiếp tục lải nhải nữa chắc tôi sẽ chết mất.
—————————————
Nhìn toà nhà đồ sộ trước mặt mình, đây chắc chắn là nơi đó rồi.
Chỉ là, không có ai nghi ngờ sao? Khi có một tòa nhà cao to dửng dưng ngoài ngoại ô thành phố thế này.
Tôi núp sau bức tường, liếc nhìn hai người gác cổng, muốn vào có thể sẽ không dễ.
Nhưng nếu bỏ cuộc ngay lúc này thì tôi đã không phải là Hứa Thần rồi.
Không đi vào bằng cổng chính thì đi bằng cổng phụ. Tôi tìm chỗ góc khuất thành thạo trèo tường vào trong.
Bên ngoài tuy có rất nhiều người canh gác nhưng bên trong thì lại không có mấy.
Có điều lối vào hơi khó nhằn yêu cầu cần phải có thẻ mới vào được. Nếu vậy thì, không còn cách nào khác nhỉ.
Đợi một tên lính đi tuần đi qua tôi liền Đánh nhất hắn rồi lấy bộ đồ của hắn ra mặc vào.
Tôi đã tiêm thuốc tê cho tên này,tác dụng của thuốc rất mạnh, chắc tầm khoảng nửa ngày sau anh mới tỉnh giấc.
Thời gian như vậy cũng đủ để tôi tìm hiểu thứ mình muốn biết.
Bên trong được xây dựng rất tinh xảo, không giống như hôm quân đội hoàng gia ở đây các thiết bị tiên tiến và thông minh hơn rất là nhiều.
Đến mức khiến tôi phải kinh ngạc bởi sự phát triển này.
Sao anh trai lại có thể tạo ra nơi này được chứ.
“Này tên kia cậu là ai? Làm gì mà đứng đấy vậy?”
Thôi chết rồi, tôi sẽ không bị phát hiện ra chứ.
“Này tên kia quay mặt lại đây. Tôi nói cậu đó, không nghe thấy à.”
Người lính kia tóm lấy vai tôi, khiến tôi buộc phải quay đầu lại nhìn hắn.
Gương mặt dữ tợn cửa hắn khiến tôi giật mình.
“Tên kia câm sao? Tôi hỏi không trả lời.”
Tôi liếc xuống bảng tên ghi rõ đội trưởng Lý Kỳ.
Ra là đội trưởng ở đây.
“Dạ không thưa ngài, do tôi mất tập trung thôi.”
Tên lính gác nghi ngờ nhìn tôi.
“Thế à? Trông cậu có vẻ rảnh rỗi nếu không có việc gì làm thì mau đi đến phòng thí nghiệm canh gác đi. Ở đây đang không có ai trông coi.”
“Vâng thưa ngài.”
Chuẩn với ý tôi, còn đang không biết tiếp cận phòng thí nghiệm thuốc ở đâu đây.
Lần đầu vào đây tôi không biết đi đến phòng thí nghiệm kiểu gì. Chỉ có thể cầm tạm bản đồ của một tên lính.
Suốt dọc đường đi còn rất là ít quân binh canh gác nơi đây. Thật kỳ lạ, nếu muốn bảo vệ an toàn cho nơi đây thì anh trai phải phái nhiều người trông chừng hơn chứ.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi bỗng xuất hiện một linh cảm xấu. Tôi liền cảnh giác với mọi thứ xung quanh hơn.
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên những bước chân vội vàng.
Khi có một cánh tay vừa đặt vào vai tôi, tôi liền tóm lấy định quật hắn.
Nhưng tên đằng sau lại nắm lấy tay tồi rồi xoay một vòng khiến tôi mất cân bằng ngã vào lòng hắn.
“Shh, đau đó tên khốn.”
Chỗ hành lang ngày qua tôi tôi không thể nhìn rõ mặt của hai người đang đứng trước mặt mình.
Trước khi tôi tỉnh táo lại do cú ngã, thì đã có một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Anh Thần, anh cũng bạo quá rồi.”
Minh Dương đứng dựa vào tường nhìn xuống dưới.
Sao Minh Dương lại ở đây?
“Cậu…”
Người đang nằm phía dưới tôi bỗng kêu lên một tiếng khiến tầm chú ý của tôi hướng về phía hắn.
“Thần Thần, đau…”
Giọng nói này.
“Kai, cả cậu cũng đi theo.”
Hai người này, không phải tôi dặn họ ở nhà trông nhà sao? Họ cố tình đi theo tôi.
Được lắm hai tên tên bám đuôi này.
“Minh Dương, Kai. Tại sao hai người lại đây?”
Minh Dương tỏ vẻ uất ức, nước mắt rưng rưng giải thích.
“Là tại Kai, hắn ta cứ uy hiếp em phải đưa hắn đi theo anh. Em có khuyên rồi nhưng cậu ta không nghe. Vì tính mạng em đâu thể làm trái lời Kai.”
Kai chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Xin lỗi Thần Thần, tại tôi sợ anh gặp nguy hiểm. Nên mới lén lút đi theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.