Đàm Khanh cất kỹ chồng tiền giấy thật dày của mình đi, thỏa mãn ngồi xe bus trở lại nhà Hạ Minh Ngọc.
Bên trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
Đàm Khanh thò đầu ra từ sau huyền quan, phát hiện Hạ Minh Ngọc đã trở lại, lúc này đang ngồi trên ghế sa lon giữa phòng.
Lâm Vũ đứng bên cạnh Hạ Minh Ngọc, phát hiện tiếng động ngoài cửa liền quay lại, hai mắt bắn ra ánh sáng chói lóa giống như thấy cứu tinh: "Đàm tiên sinh, cậu về rồi!"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh sờ lỗ mũi, vừa xấu hổ vừa mắc cỡ ném một ánh mắt quyến rũ cho Lâm Vũ: "Ai... Anh cứ mong chờ tui thế là tui thấy ngại lắm đó..."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ cứng người, theo bản năng nhìn Hạ Minh Ngọc một cái.
Sau đó thuận lợi thu hoạch ánh mắt thâm trầm chăm chú x1 của ông chủ nhà mình, cũng có thể sẽ mang đến hiệu quả mặt trái là tiền thưởng cuối năm rớt xuống.
Vì vậy trước khi ánh mắt của Hạ Minh Ngọc quét tới, Lâm Vũ lập tức co rút sang bên cạnh: "Đàm tiên sinh, ông chủ đã chờ cậu rất lâu rồi."
Đương nhiên Đàm Khanh cũng nhìn thấy Hạ Minh Ngọc ngồi ở chỗ đó.
Hắn nhảy nhót theo đường đá nhỏ từ huyền quan đi vào, vòng qua phòng khách, sau đó cởi áo khoác, ngồi xuống trên ghế đối diện Hạ Minh Ngọc.
Móng vuốt duỗi về phía trước một cái, lấy hai quả óc chó trong rổ trái cây ra, vừa đập vỏ vừa tò mò nói với Hạ Minh Ngọc: "Không phải anh nói anh phải về quê có việc gấp mấy ngày không thể trở lại sao? Làm sao mới hai ngày đã về rồi?"
Ngón tay Đàm Khanh vừa nhỏ vừa trắng, khóe léo lọc hết thịt quả ra, sau đó chất thành một đống trong lòng bàn tay từ từ ăn.
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc dừng trên đầu ngón tay hắn hồi lâu mới nói: "Có vài tài liệu quên không cầm, trở lại lấy."
Đàm Khanh dùng răng nhai óc chó: "Như vậy sao... vậy tối nay anh lại đi à?"
Bất kì lúc nào giọng nói của Hạ Minh Ngọc cũng không tính là nhiệt tình: "Không, trưa mai mới đi được."
Đàm Khanh lại lấy hai quả óc chó nữa, bóc hai nhân trăng trắng ra để trong bàn tay, sau đó rất khôn khéo đưa tay cho Hạ Minh Ngọc: "Cho anh ăn nè, cảm ơn thẻ khách quý hôm nay của anh."
Lâm Vũ ngẩn ngơ, đang muốn ngăn cản: "Đàm tiên sinh, ông chủ chúng tôi không..."
Hạ Minh Ngọc đã đưa tay ra lấy nhân hạt to nhất từ trong lòng bàn tay Đàm Khanh, bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó bình thản như thường nói: "Tại sao đột nhiên lại đến quán bar kia?"
Dĩ nhiên Đàm Khanh sẽ không tự mình thẳng thắn nói là đi chơi đâu.
Hai chân để dưới bàn của hắn xoắn vào nhau, lựa chọn phủi bỏ trách nhiệm: "Bởi vì có một kẻ trộm tiền của tui rồi vào quán bar đó. Tên trộm kia thật quá đáng!"
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh một cái: "Sao tôi lại không biết, tên trộm bình thường cũng có thể lên được tầng ba nhỉ?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh chột dạ nhanh chóng đảo mắt hai vòng, dời đề tài đi: "Đừng để ý đến nữa, dù sao tui cũng lấy được tiền rồi. Anh còn muốn ăn óc chó không?"
Hạ Minh Ngọc không nói gì.
Dẫu sao Đàm Khanh ăn của người ta ở của người ta, làm gì vẫn có chút mềm miệng, bị Hạ Minh Ngọc mặt lạnh uy hiếp thì thành thật rũ đầu xuống: "Được rồi, là có một vài tình huống ngoài ý muốn..."
Từ lúc mới bắt đầu Hạ Minh Ngọc đã cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhất là khi nghe nói tên trộm kia bị dẫn lên một căn phòng trên tầng ba, rốt cuộc anh cũng nhíu mày: "Cậu vừa nói, người trong phòng giới thiệu mình tên gì?"
Đàm Khanh thèm ăn len lén ăn sạch óc chó vừa mới bóc cho Hạ Minh Ngọc, lại thận trọng đưa tay đi lấy tiếp.
Chẳng qua là lần này mới đưa tay đến một nửa, đã bị Hạ Minh Ngọc chặn lại từ giữa không trung.
Bàn tay Hạ Minh Ngọc bền chắc mà khô ráo, lớn hơn bàn tay trắng mềm của Đàm Khanh một vòng.
Nhìn qua giống như đang bao bọc lấy tay Đàm Khanh vào trong tay mình vậy.
Trên mặt Hạ Minh Ngọc còn mang theo vẻ mệt mỏi mấy đêm không ngủ, sau khi đè tay Đàm Khanh lại cũng không buông ra, mà hỏi lại một lần: "Trong phòng là một người ngoại quốc?"
Đàm Khanh không có năng lực thức đêm như Hạ Minh Ngọc, giằng co trong quán bar cả một đêm, lúc này đã buồn ngủ gật gù như gà mổ thóc. Hắn dụi mắt một cái, làm bộ đáng thương báo cáo với Hạ Minh Ngọc: "Đúng vậy, gã nói tên mình là một chuỗi tiếng Anh rất dài."
Hạ Minh Ngọc: "Tên tiếng Anh gì?"
Vẻ mặt Đàm Khanh càng ngốc hơn, vô tội mím môi một cái: "Tui không biết nha, tui lại không hiểu tiếng Anh."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ tổng tài từ nhỏ đến lớn mặc dù luôn là học sinh giỏi, nhưng chưa bao giờ có ý chê bai học sinh yếu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình bị một tên học dốt đánh bại.
Đàm Khanh ngáp một cái, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, rất nghiêm túc nhìn Hạ Minh Ngọc, gật đầu nói: "Đúng rồi, gã nói gã còn có một cái tên tiếng Trung."
Hạ Minh Ngọc căng mặt: "Tên gì?"
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc truy hỏi liên tiếp đến mức nhạy bén hẳn lên, cực kì đề phòng nhìn anh một cái: "Không nói cho anh."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ tiên sinh đặt câu hỏi thất bại, trơ mắt nhìn Đàm Khanh ngồi ở đối diện đứng lên duỗi người. Áo sơ mi vốn đang được sơ vin trong quần, bị tư thế vươn vai kéo một cái, để lộ một đoạn eo trắng trẻo xinh đẹp.
Đàm Khanh vươn người xong, đang chuẩn bị đi về phòng ngủ. Còn chưa đi được hai bước, liền nghe Hạ Minh Ngọc sau lưng gọi hắn lại: "Đàm Khanh."
Đàm Khanh quay đầu lại: "Làm sao đấy?"
Cho dù đang ngồi trên ghế sa lon mềm mại, tư thế ngồi của Hạ Minh Ngọc vẫn thẳng tắp vững vàng giống như cây tùng bách.
Từ lúc vẫn còn là tiểu hồ ly đã bị la rằng ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, Đàm Khanh thật sự rất bội phục người như vậy, cũng vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không thể đi chung đường với người như thế.
Đàm Khanh nản chí ỉu xìu xuống: "Được rồi, gã tên là Nhan Kiên Bạch."
Hắn đạp dép thỏ đi về phía trước mấy bước, lại quyết định đứng lại.
Giống như có chút không cam lòng vì phải lộn lại lần nữa, hắn dùng một loại giọng khuyên nhủ nhấn mạnh với Hạ Minh Ngọc, "Tui nói với anh, tui cảm thấy gã ta rất kỳ quái. Nếu như anh muốn phát triển quan hệ bất chính với gã, nhất định phải chú ý an toàn nghen."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc vốn đang ký tên lên một phần tài liệu, Đàm Khanh vừa nói ra, nét chữ cùng với cái bút đang đi theo quỹ đạo rất lưu loát đã cùng nhau bay ra khỏi mặt giấy.
Anh hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng nửa ngày, mới nhìn chằm chằm Đàm Khanh hồi lâu, nói: "Đàm Khanh, tôi mặc kệ cậu đi chơi ở đâu, thích chơi thế nào, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nhớ, cậu là người đã có con."
"Cho dù ở trong lòng cậu hoàn toàn không có khái niệm làm cha, nhưng trước khi lui tới với người ta... tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ thỏa đáng một chút. Cho dù là vì Đàm Kỷ Kỷ, hay là một người cha khác của nó."
Đàm Khanh chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn qua cực kỳ trong sáng. Hắn nâng mặt nhìn Hạ Minh Ngọc thật lâu, rất khó chịu nói: "Nhưng một người cha khác của Đàm Kỷ Kỷ lại không cần nó nha."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc cảm thấy mình cực kì đau đầu, chỉ đành phải dời đề tài đi: "Quốc tịch của Nhan Kiên Bạch không ở đây, tác phong làm việc cũng rất liều lĩnh. Đàm Khanh, tôi không muốn thấy cậu đi lại quá gần gã ta."
Đàm Khanh nhăn mũi, rất nghe lời nói: "Ừ, được."
Hắn cúi đầu cọ một cái dép lên tai hai con thỏ, lại tiếp nối câu vừa rồi, đáng thương nói: "Vậy tui có thể chơi với Kỷ Yến Tu không? Tui sắp cùng tổ phim với anh ta rồi!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc lãnh khốc vô tình đả kích Đàm Khanh: "Kỷ Yến Tu có quan hệ rất tốt với Nhiễm An Lạc."
Đàm Khanh: "Haiz!"
Đàm Khanh ủ rũ héo úa chạy về phòng ngủ liếm lông cho mình thôi.
Nếu là bình thường, Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh cùng ở nhà, Đàm Khanh tuyệt đối sẽ không nửa đêm nghĩ đến việc bò dậy đi xem Đàm Kỷ Kỷ có cần phải thay tã hay không.
Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt.
Ban ngày nhóc mập kia vừa mới khóc đến mức để lộ tai và đuôi hồ ly. Đàm Khanh lo lắng buổi tối có gì ngoài ý muốn, đành phải liên tục bò dậy đi xem xét nhiều lần, rất sợ không để ý mà bại lộ nguyên hình, ngày hôm sau sẽ bị Hạ Minh Ngọc dẫn đến phòng nghiên cứu sinh vật.
Cứ chạy tới tới lui lui một đêm, đến ngày thứ hai khi sắc trời sáng sủa, Đàm Khanh cũng sắp không mở mắt ra được.
Hắn chán chường rúc vào trong chăn vừa mềm vừa ấm, chưa ngủ được bao lâu, đã có người đến gõ phòng ngủ của hắn.
"Đàm Khanh, bảy rưỡi rồi, dậy ăn cơm."
A a a a a ——!!!
Lại là Hạ Minh Ngọc đáng ghét!!
Đàm Khanh suy tàn tỉnh dậy trong mơ, cắn răng nghiến lợi nhét mình vào trong gối: "Tui không ăn cơm! Không dậy nổi!"
Giọng của Hạ Minh Ngọc vẫn lạnh lùng: "Đàm Kỷ Kỷ cũng đã rời giường rồi, cậu còn chưa chịu rời giường, nhìn xem thế nào?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh lật người như lật bánh, cách một cánh cửa nói như điều khiển từ xa: đem "Đàm Kỷ Kỷ, mau cút về tiếp tục ngủ đi!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Một trận tiếng bước chân đứt quãng dẫn dần xa khỏi cửa phòng ngủ. Đàm Khanh thở phào nhẹ nhõm, đang muốn trùm đầu ngủ tiếp, những tiếng bước chân kia lại đến gần lần nữa.
Một giây kế tiếp, âm thanh chìa khóa leng keng vang lên.
Hạ Minh Ngọc đẩy cửa ra, nghiêm túc nói: "Một phụ huynh tốt nên xây dựng quan niệm thời gian hợp lí cho đứa trẻ."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh giận đến mức đưa tay rút gối từ dưới đầu ra ném về phía Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc bắt lấy cái gối, ngồi xuống mép giường Đàm Khanh: "Mau dậy đi, con trai còn ngồi yên trên ghế trẻ em rồi kìa."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tức giận trở mình lần nữa.
Góc độ trở mình quá lớn, cái chăn vốn đang đắp lên người vì vấn đề tư thế nên đã bị kéo ra một đoạn lớn.
Mà rất đúng dịp, chỗ bị lộ ra trùng hợp chính là vị trí buổi sáng đều có phản ứng của đàn ông.
Đàm Khanh trơ trụi nằm trên giường, không hề có chút xấu hổ nào mà nhìn chằm chằm chym nhỏ của mình một hồi, đột nhiên nghĩ ra một cách hay để nằm lại giường.
Vì vậy hắn lật người như cá mặn, chơi xấu mím môi một cái với Hạ Minh Ngọc. Cực kì mềm mại nói: "Ờm, vậy cũng tốt. Khanh Khanh ngã xuống rồi, muốn vuốt vuốt mới có thể thức dậy."