Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 14:




Vân Kiều hơi mù mờ.
Hình như cô đã vô tình nói sai, khiến Thẩm Trạm tức giận đến mức không thèm ăn cơm nữa.
“Thẩm Trạm, anh không đói bụng sao?”
“Tức no luôn rồi!”
Xem như anh đã nhận ra kịp thời.
Không phải Vân Kiều “mất trí nhớ”, mà chính anh mới mất trí nhớ, mới quên sạch lai lịch trong quá khứ của Vân Kiều, mới có thể hết lòng chăm sóc vị hôn thê cũ của đối thủ một mất một còn.
Rốt cuộc anh cũng biết vì sao Kiều Kiều sáu tuổi cứ bám lấy anh gọi anh trai rồi. Không chừng trong tiềm thức của bản thân, cô đang coi anh thành Văn Cảnh Tu, thanh mai trúc mã của cô thì có!
Trong lòng người đàn ông cứ như ngựa phi nước đại mấy trăm ngàn dặm, Vân Kiều chăm chú quan sát, không hề hiểu: “Thẩm Trạm, sao anh tức giận vậy?”
“Có phải em đã nói sai nên chọc giận anh không?” Ban nãy lỡ thốt ra câu gì cô hoàn toàn không nhớ rõ. Cô hỏi Thẩm Trạm, anh lại không chịu nói cô biết, muốn xin lỗi cũng không thể mở lời.
Xuyên suốt khoảng thời gian ở chung này, cô vẫn nhận thấy một điều, thực ra con người Thẩm Trạm tốt lắm, anh sống rất tình nghĩa, bằng không sẽ không dung túng cho cô ở nhà anh.
Buổi sáng anh còn tốt bụng chia cho cô hai túi kẹo sữa, nếu vậy thì nhiều khả năng do cô đã nói ra câu không nên nói, khiến anh tức giận rồi.
Phải dỗ dành thôi.
“Xin lỗi nhiều, em xin lỗi anh nhé?” Vân Kiều vòng tới cạnh anh, nhẹ nhàng thu hẹp khoảng cách. Cô thử giơ tay lên, liếc thoáng qua anh, rồi khẽ chọc chọc ngón tay vào cánh tay anh.
Nào ngờ, trong mắt Thẩm Trạm lại chứa đầy cảnh giác, anh ôm lấy cánh tay mình xoay người rời đi, như thể sợ bị cô ức hiếp!
“Này.” Trơ mắt nhìn Thẩm Trạm tức giận trốn vào phòng, Vân Kiều ôm hai túi kẹo sữa thở dài, trong mắt chỉ còn vẻ bất đắc dĩ: “Đàn ông bây giờ khó dỗ thật.”
Vân Kiều kẹp túi kẹo ở khuỷu tay, cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấp vào Baidu tìm kiếm: Đàn ông xù lông thì phải dỗ thế nào?
Kết quả hiện ra không được như ý muốn, phần lớn từ ngữ liên quan chỉ xoay quanh “Làm sao dỗ bạn trai” hay “Làm sao để dỗ dành bạn trai đang xù lông”.
Vân Kiều nhíu mày nhấn vào xem, tóm lại cô chỉ thấy toàn lời khuyên hãy làm nũng, phía dưới còn có bình luận nói bạn trai đều thích mềm không thích cứng.
Theo hiểu biết của cô về Thẩm Trạm, ắt hẳn Thẩm Trạm thuộc loại này, nhưng bọn họ không phải bạn trai bạn gái, nói những lời đó không thích hợp.
Hay mình tặng quà nhỉ, tặng quà xin lỗi.
Cô về phòng mình, tiện tay đặt hai túi kẹo lên tủ đầu giường, thử liên lạc với Ngôn Tư Mộ, cô ấy nghe máy rất nhanh.
“Thiểu Thiểu, buổi sáng chúng ta tiện đến cửa hàng nhạc cụ không?”
“Xin lỗi Kiều Kiều, tớ bị kẻ xấu tóm rồi. Buổi chiều dẫn cậu đi được không?”
“Cậu không sao chứ?”
“Vẫn ổn.”
Cô thoáng nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói chuyện của một người đàn ông trẻ tuổi với Ngôn Tư Mộ, có lẽ đang bảo cô ấy về nhà. Từ “Kẻ xấu” kia cũng mang hàm ý cô không cần lo.
Hai người hẹn vào buổi chiều, Vân Kiều cúp điện thoại.
Chờ đến khi cô qua tìm Thẩm Trạm, trong phòng đã không thấy một bóng người. Lúc xuống lầu cô gặp dì Triệu mới biết: “Thẩm Trạm vừa mới ra ngoài.”
Ra ngoài rồi?
Vân Kiều kinh ngạc ngước mắt nhìn, không kịp suy nghĩ mà buột miệng thốt ra câu nghi vấn: “Dì Triệu, anh ấy không có tiền án bỏ nhà ra đi đấy chứ?”
“Hả?” Dì Triệu không kịp phản ứng.
Vân Kiều chớp chớp mắt, nghĩ đến ở đây là nhà Thẩm Trạm, chắc hẳn không tới mức đó đâu.
“Anh ấy có nói gì trước khi đi không ạ?”
Dì Triệu thành thật trả lời: “Cũng không có gì, chỉ dặn cháu buổi tối đừng ra ngoài.”
Kèm thêm một câu: Nếu tới tám rưỡi tối Vân Kiều còn chưa về nhà, hãy gọi điện báo cháu biết.
Nửa câu sau Thẩm Trạm bảo dì giữ bí mật, có lẽ vì quan tâm con gái người ta mà ngại nói rõ đây, dì Triệu lén che miệng cười. Dì chăm sóc Thẩm Trạm ở đây mấy năm, lần đầu tiên thấy Thẩm Trạm kiên nhẫn với con gái như vậy.
“Nói cháu buổi tối đừng rời nhà, chẳng phải anh ấy cũng tự chạy ra ngoài chơi đấy sao?”
Vân Kiều nhỏ giọng nói thầm, nghĩ nghĩ: Đúng là tiêu chuẩn kép.
Không biết Kiều Kiều từ đâu chui ra, “Gâu gâu” kêu to, hơi ồn ào. Vân Kiều vẫy tay gọi chú, Kiều Kiều kiêu ngạo oai phong bước tới, ngẩng chiếc đầu lông xù lên, “Gâu” một tiếng với cô gái.
Vân Kiều đưa tay vuốt lông nựng chú, Kiều Kiều nhanh chóng yên tĩnh lại, ghé vào bên chân cô.
Không biết nghĩ đến gì, cô dừng động tác vuốt lông, Vân Kiều phì cười: “So với chủ của nhóc, nhóc dễ dỗ dành hơn nhiều.”
Điện thoại đặt kế bên vang lên tiếng chuông thông báo cuộc gọi video, Kiều Kiều vô thức đứng thẳng bốn chân, chui đầu vào cạnh bàn trà.
Vân Kiều duỗi tay lấy, thấy tên Khương Tư Nguyên cô mới bắt máy.
Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, Khương Tư Nguyên trang điểm, thoạt nhìn như đang chuẩn bị rời nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hello, Kiều Kiều.”
“Chào buổi sáng, cậu phải ra ngoài à?”
“Đúng đúng, tớ nằm trong nhà hơn nửa tháng cũng sắp mốc meo rồi.” Về cơ bản, vết thương ở chân cô ấy đã lành. Cô ấy bị ép nằm trong nhà hơn nửa tháng, ngứa ngáy nghẹn muốn chết: “Mấy hôm trước không phải cậu kể Cảnh Thành rất tốt sao? Tớ muốn hỏi cậu bên kia có gì thú vị, định tranh thủ trước khi khai giảng thì ra ngoài chơi một chuyến.”
Khương Tư Nguyên vào thang máy xuống lầu, vẫn duy trì cuộc gọi video trên di động. Khi cô ấy bước qua sảnh lớn, một người đàn ông mặc âu phục bất ngờ lọt vào tầm mắt.
“Văn Cảnh Tu.” Thấy Văn Cảnh Tu ở nhà mình, Khương Tư Nguyên không hề phòng bị gọi tên anh ta.
May sao Văn Cảnh Tu chỉ lo nói chuyện với ba cô ấy, không chú ý tới bên này. Khương Tư Nguyên cũng không quay đầu lại, vội vàng chạy đi.
Người đàn ông mặc âu phục giày da đứng ở sảnh lớn tình cờ nhìn sang bên này, vừa vặn thấy được cảnh Khương Tư Nguyên đang lảng tránh.
Khương Tư Nguyên đành lên lầu lại, nghĩ thầm tên đàn ông chó kia thật sự là âm hồn bất tán.
Hôm tới sân bay, Vân Kiều cho rằng người lái chiếc xe theo sau họ là Văn Cảnh Tu, trùng hợp xảy ra chuyện bất trắc, về sau họ mới biết chủ xe là người khác.
Khương Tư Nguyên thở dài, di động truyền đến giọng nói nghi hoặc của Vân Kiều: “Văn Cảnh Tu là ai?”
“Ha ha ha...” Khương Tư Nguyên cười qua quýt: “Không ngờ trong nhà có khách, hơi bất ngờ ấy mà.”
Trong quá trình giúp Vân Kiều xác nhận lai lịch, bọn họ cố gắng cung cấp tất cả tư liệu có thể tra cứu để cô tin tưởng, chỉ tránh đoạn chuyện cũ với Văn Cảnh Tu. Giờ đây Văn Cảnh Tu thân thiết với Lương Cảnh Ngọc, hai nhà cũng xóa bỏ dấu vết trong quá khứ giữa nhà họ Văn và nhà họ Vân. Chỉ cần không cố ý điều tra, Vân Kiều ở Cảnh Thành xa xôi sẽ không biết mình từng có mối quan hệ hôn phu hôn thê với Văn Cảnh Tu, thậm chí còn bị từ hôn.
“Tớ thấy cái tên đó nghe có phần quen tai.”
“Mấy tên phổ biến đều vậy mà, kệ anh ta đi. Kiều Kiều, gần đây cậu ở bên đó thế nào?” Không muốn nhắc tới tên đàn ông cặn bã kia, Khương Tư Nguyên nhanh miệng chuyển chủ đề.
“Tốt lắm, có điều Thẩm Trạm tức giận rồi, cũng do tớ hết.”
“Cậu chọc giận anh ấy nữa à?”
“Trước đây tớ thường xuyên chọc anh ấy giận sao?”
“Chuyện này…” Thật sự không tiện nói.
Lúc lên trung học cơ sở, Vân Kiều được ông nội dẫn tới lớp học Taekwondo, ở đó cô quen biết Thẩm Trạm. Nhưng vì sự tồn tại của Văn Cảnh Tu, quan hệ của hai người lúc tốt lúc xấu, Vân Kiều từng đề cập đôi lần, nói Thẩm Trạm rất dễ xù lông hờn dỗi.
Thẩm Trạm lớn hơn các cô vài tuổi, thời gian Khương Tư Nguyên tiếp xúc với anh không nhiều lắm, nhưng cô ấy đã nghe Vân Kiều đánh giá về Thẩm Trạm, cũng không phải điều tiêu cực gì.
Vân Kiều từng nói: “Anh ấy rất đặc biệt”.
Từ đó về sau, Thẩm Trạm thi vào Đại học Cảnh Thành, vốn dĩ đôi bên không hề gặp lại, cũng không nghe Vân Kiều nhắc tới Thẩm Trạm nữa.
Vân Kiều mà Khương Tư Nguyên quen biết là người rất thấu đáo và công bằng, nếu cô làm sai, cô sẽ không nghĩ mình là con gái nên chỉ cần chờ người khác xuống nước, mà cô sẽ tích cực nhận lỗi. Nếu chính miệng Vân Kiều bảo cô chọc giận Thẩm Trạm, dĩ nhiên cô sẽ nghĩ cách xin lỗi dỗ dành anh.
“Thế nên, bây giờ các cậu đang giận dỗi?”
“Tớ định mua một cây guitar tặng anh ấy.” Vừa cảm ơn vừa xin lỗi.
-
Hơn ba giờ chiều, Ngôn Tư Mộ chủ động liên lạc với cô chuẩn bị xuất phát. Tầm bốn giờ Vân Kiều ra ngoài, dựa theo bản đồ tới cửa hàng nhạc cụ đã hơn năm giờ.
Cửa hàng sưu tầm nhạc cụ sở hữu phong cách kiến trúc châu Âu, tinh xảo nhưng không xa hoa, khiêm tốn tao nhã, nhạc cụ giá trị đắt đỏ được trưng bày theo trật tự. Đối với người đam mê nhạc cụ, đứng giữa nơi này quả thực là một loại hưởng thụ.
Được Ngôn Tư Mộ giới thiệu, Vân Kiều nhìn trúng một cây guitar màu vàng nhạt. Khác với kiểu dáng bầu dục thông thường, một bên đàn guitar này có rãnh hình vòng cung, miếng bảo vệ được khắc hoa văn màu trắng, mang đầy cảm giác nghệ thuật.
Trên tay cô cũng không phải cây guitar có giá trị cao nhất, Vân Kiều hơi lo lắng, Ngôn Tư Mộ cười: “Vốn dĩ nhạc cụ ở đây không bán ra ngoài đâu. Dù là đồ rẻ nhất trong cửa hàng, cũng vượt qua giá trị bình thường đó.”
Nơi này khác với cửa hàng bán nhạc cụ bình thường, nhạc cụ trưng bày ở đây món nào cũng đáng giá cất giữ. Nhưng tính chất cửa hàng cũng không giống viện bảo tàng để người ta tham quan, ở đây họ vẫn bán hiện vật. Có điều, nếu muốn liên lạc với chủ tiệm và đàm phán giao dịch, vậy thì dù sao địa vị, xuất thân hoặc tiền tài cũng phải chiếm một phần.
Vân Kiều trả tiền tại chỗ, khi nhận được hóa đơn thì đã gần sáu giờ.
Nhân viên hỏi cô cần vận chuyển guitar tới tận nhà không, Vân Kiều từ chối. Cô muốn mang đàn guitar về, tự tay giao cho Thẩm Trạm, vậy mới thể hiện thành ý.
“Lúc này đang vào giờ cao điểm kẹt xe, hay chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi về?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều suy nghĩ một chút, quyết định ở lại mời khách, ngỏ ý cảm ơn.
“Từ nhỏ đến lớn tớ chạy khắp thành phố, đồ ăn ở đâu ngon tớ biết tất.” Ngôn Tư Mộ là người Cảnh Thành, rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, cô ấy hết sức tự tin đề cử, Vân Kiều chọn một nhà hàng Tây.
Tránh giờ cao điểm, khi bữa tối kết thúc đã hơn bảy giờ, Ngôn Tư Mộ nhận một cuộc điện thoại, hai người xuống lầu thì thấy một chiếc xe dừng bên ngoài.
Trên cửa sổ xe lộ ra gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi, Ngôn Tư Mộ tạm biệt cô, “không tình nguyện” ngồi vào xe.
Xem chừng đây là người “bắt” cô ấy về nhà.
Bên này lượng người dày đặc, không phải khu vực đón xe. Vân Kiều đeo đàn guitar trên lưng, dựa theo bản đồ tiến về trước, vượt qua cầu vượt là có thể đến một con đường khác có dòng xe cộ đông đúc.
Cô vừa mới đặt chân lên cầu thang, xa xa phía trước đã xuất hiện hai bóng người nghiêng ngả bước tới. Họ sắp lướt qua vai cô, Vân Kiều ngửi thấy một mùi rượu xông vào mũi, cô khó chịu nhíu mày.
Đang muốn tăng tốc bước chân, hai tên say rượu kia bỗng dưng đưa tay chắn trước đường, nhếch mép cười đùa: “Người đẹp, buổi tối một mình ra ngoài chơi à?”
Vân Kiều bình tĩnh liếc nhanh anh ta, nghiêng người vòng qua đi tiếp về trước.
Đằng sau truyền tới tiếng bước chân, đột nhiên một bàn tay heo muối đặt lên vai cô.
Vân Kiều cứng đờ người: “Buông tay.”
Gã say rượu đã say khướt không hề nghe lọt tai: “Người đẹp, đừng vậy mà...”
“Á...”
Gã còn chưa dứt lời, phía trên cầu vượt đã vang lên một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời, đinh tai nhức óc.
*
Câu lạc bộ eSport.
Ban đầu Câu lạc bộ Canty được thành lập với mục đích rất đơn giản, một đám cậu ấm nhiều tiền lại yêu thích chơi game, với hàm ý cứ thoải mái vui vẻ. Sau đó bất ngờ phát triển, dần dà trở thành một câu lạc bộ trò chơi được đào tạo bài bản. Bọn họ mời chào tuyển thủ có năng lực tổ chức huấn luyện, từ từ lập ra một đội ngũ đi thi đấu quốc tế.
“Thẩm Trạm, nghỉ ngơi một lát đi.” Trước ánh mắt khẩn cầu của đồng đội, huấn luyện viên vừa là thầy vừa là bạn đã ngăn cản Thẩm Trạm đánh tiếp.
Lấy lý do để huấn luyện, Thẩm Trạm đã “tra tấn” họ suốt một ngày.
Ai nấy cũng nhận ra hôm nay tâm trạng Thẩm Trạm không tốt. Nếu hỏi tới, thì bọn họ cực kỳ vô cùng hết sức hối hận vì sáng nay đã gọi cho Thẩm Trạm cuộc điện thoại kia, hận không thể quay ngược thời gian.
Bị Thẩm Trạm lôi kéo huấn luyện hết một ngày, Cảnh Hành khổ không tả nổi: “Đã tám giờ tối rồi, anh Trạm không cần ăn cơm à?”
Bọn họ luôn ăn cơm đúng giờ, chỉ mình Thẩm Trạm ngồi trước máy tính cả ngày không nhúc nhích gì, ngay cả bữa tối cũng bỏ qua.
“Tám giờ?”
“Đúng vậy, đã tám giờ rồi!” Cảnh Hành cao giọng nhấn mạnh, ra dấu tay với các đồng đội khác, rải rác vang lên hai tiếng phụ họa.
“Anh Trạm, anh ngồi đây nguyên ngày rồi, hay về nghỉ ngơi sớm một tí nhé.” Trước kia tinh lực dư thừa, họ ở đây suốt đêm là chuyện thường xảy ra. Nhưng tình hình hôm nay đặc biệt, mọi người chỉ ước gì nhanh chóng được giải thoát.
“Các cậu không đánh thì về đi, hôm nay tôi không về đâu.” Thẩm Trạm ấn ghế eSport, ngả lưng xuống, đeo tai nghe phớt lờ mọi âm thanh xung quanh.
Về nhà làm gì?
Chờ con nhóc sáu tuổi kia hiện ra giày vò anh à? Rồi anh phải tiếp tục mang danh tính của người khác vừa làm ba vừa làm mẹ hầu hạ bà cô nhỏ kia?
Chuyện làm không công như thế, có lợi gì cho anh chứ?
Con bé vô lương tâm ấy, nói xin lỗi anh, mà cả ngày nay ngay cả một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cũng không có. Gì mà cảm kích anh, gì mà coi anh như bạn bè, toàn nói nhảm không.
Còn lâu anh mới tin Vân Kiều nữa đó!
Cứ mặc cho con bé kia khóc đi!
Liên quan gì tới anh.
Trò chơi cũng không kiềm chế được nỗi bực bội trong lòng anh, Thẩm Trạm nhắm mắt, những người khác gọi mấy tiếng anh cũng không nghe thấy.
Mãi đến khi Cảnh Hành cầm chiếc di động đang rung lên liên hồi chọc vào cánh tay anh: “Anh Trạm, điện thoại anh reo kìa.”
Thẩm Trạm cởi tai nghe, nằm trên ghế miễn cưỡng nghe máy, trong điện thoại truyền tới một giọng nam nghiêm túc: “Xin chào, đây là đồn cảnh sát Quận Hằng Dương của Cảnh Thành...”
-
Bắt xe đến đồn cảnh sát Quận Hằng Dương mất gần một giờ, anh trơ mắt nhìn thời gian trên di động dần nhích sang chín giờ tối. Sau khi xuống xe, Thẩm Trạm lao tới cửa chính của đồn.
Được cảnh sát hướng dẫn, rốt cuộc anh cũng gặp được Vân Kiều.
Trên chiếc áo lụa trắng của cô gái dính vài vết bẩn, trong tay cô ôm một cây guitar màu vàng. Cô đang cúi đầu ngồi đó, mái tóc xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác.
Thấy anh xuất hiện, Kiều Kiều bĩu môi, khịt khịt mũi, đôi mắt đang đỏ hoe nhìn sang, giọng nói ấm ức vang lên.
“Anh ơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.