Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 16:




Hai cánh môi hồng hào thân mật dán lên má anh, cảm giác mềm mại, nóng bỏng.
Dường như trong một khoảnh khắc, vạn vật trở nên yên tĩnh, thế gian như ngưng đọng, chỉ còn mỗi hai tiếng tim đập với tần suất khác nhau.
Tiếng “Thình, thình, thình thịch” không ngừng tăng tốc, còn khiến người ta mất khống chế hơn so với lúc anh khiêu chiến mức độ cao nhất của trò chơi.
Mãi tới khi Thẩm Trạm xác định đó là nụ hôn xuất phát từ cô gái bên cạnh, người vốn đang ngồi ở cuối giường suýt trượt xuống đất.
“Shit! Em hôn anh làm gì!” Anh vội vàng nghiêng người né tránh, hai tay đan vào nhau che chỗ bị đánh lén, vẻ mặt anh kinh ngạc.
Kiều Kiều ngồi quỳ trên giường, hai tay chống nửa người, cô ngửa cổ chớp chớp mắt với anh, đôi mắt linh động lóe sáng, giọng nói vui vẻ: “Em thích anh đấy.”
Được người khác thích là một chuyện rất hạnh phúc, cô muốn nói với Thẩm Trạm, cô thích anh, anh đừng giận nữa, đừng không vui nữa.
Âm thanh trong trẻo xuyên vào màng nhĩ của Thẩm Trạm, não bộ ầm một tiếng. Một câu thích thẳng thắn này khiến Thẩm Trạm sợ tới mức nhảy dựng lên, anh lập tức lui về cạnh tường.
Thẩm Trạm thấy Kiều Kiều định vén tấm chăn đắp trên chân lên để xuống giường, ngón tay đang giơ của anh run rẩy: “Em em em, em đừng qua đây!”
Nỗi dịu dàng tựa một con dao, so với đánh nhau còn khiến người ta giày vò hơn.
Nhớ vào dạo trước, vào khoảng thời gian học lớp 11 ở trường tự do tự tại nhất, anh cũng từng được người khác gọi một tiếng “Đại ca”, nếu ai gây sự, gặp phải Thẩm Trạm thì tuyệt đối không được yên ổn. Mọi người ngầm nói anh không sợ trời không sợ đất, nhưng mấy ai có thể đoán trước rằng ông trùm một thời nay lại bị một cô bé với tâm trí sáu tuổi ép tới góc tường, không còn đường lui.
Nếu đổi thành bị người khác đánh lén, anh chỉ cần nhẹ nhàng quay đầu thôi là có thể đè người ta trên mặt đất, không hề do dự mà trả thù ngay.
Nhưng đây là Vân Kiều đó!
Cũng không thể đánh cô nhỉ?
Mắng cũng không được.
Hung dữ sẽ khiến cô khóc, khóc thì anh phải dỗ nữa, vậy ngoại trừ việc trốn tránh, anh biết làm gì bây giờ?
“Anh ơi, anh không thích em hôn anh sao?”
“Dừng, đừng nhắc tới từ đó với anh.”
“Từ nào ạ?”
“Vân Kiều Kiều, rốt cuộc em có hiểu không? Em là con gái, không thể tùy tiện hôn người đàn ông khác đâu.”
“Nhưng anh là anh Thẩm Trạm mà.” Không phải người nào khác.
Thẩm Trạm thua trận: “Ai dạy em hôn lên mặt để dỗ người khác thế?”
“À, trước kia ba mẹ không vui, Kiều Kiều hôn hôn thơm thơm thì họ sẽ vui ngay á.”
Được rồi, trong lòng Kiều Kiều, anh không khác gì ba mẹ cô.
Kiều Kiều ngây thơ xem anh là người thân, nếu so ra, hành vi của anh cứ như đang có tật giật mình, suy nghĩ miên man vậy.
“Sau này không thể tự ý hôn người khác, biết không hả?”
“Ồ, vậy còn anh?”
“Anh cũng không được hôn luôn!” Bây giờ anh nên đi mua một quyển “Bách khoa toàn thư về nuôi dạy con cái”, rồi nghiên cứu kỹ càng làm sao để có thể kiềm chế bạn nhỏ tràn đầy tinh lực lại còn hay nảy ra nhiều ý tưởng đột phá này mới được.
Kiều Kiều cúi đầu.
Hình như anh Thẩm Trạm không thích cách cô thể hiện niềm vui, cũng không thích cô tới gần.
Sức lực dồi dào ban nãy không biết đã biến mất từ lúc nào, Kiều Kiều xoay người túm lấy tấm chăn mỏng, trở người nói với người nọ: “Anh ơi, em buồn ngủ rồi.”
Trong lòng Thẩm Trạm vang lên hồi chuông báo động!
Trải qua chuyện vừa rồi, anh không tài nào yên tâm thoải mái nằm chung một giường với Kiều Kiều. Huống chi trước khi Kiều Kiều ngủ, cô sẽ luôn thực hiện nghi thức, nhất định phải nắm tay anh.
Vậy không được, tuyệt nhiên không thể để mặc cho tình hình này tiếp tục phát triển được.
Thẩm Trạm bình tâm lại, vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để khiến Kiều Kiều dời sự chú ý: “Trong phòng có một chú gấu lớn đó, em thấy chưa?”
“Gấu lớn?” Sau khi nhận được gấu, Vân Kiều giấu nó ở trong tủ. Kiều Kiều xuất hiện buổi tối nào nghĩ tới chuyện mở tủ ra, nên cô vẫn chưa phát hiện.
Được Thẩm Trạm giúp đỡ, cuối cùng gấu lớn cũng thấy được ánh mặt trời một lần nữa. Kiều Kiều vui vẻ ôm gấu, tựa đầu vào đầu chú gấu.
“Quao, gấu lớn quá.” Lông xù, ôm vừa ấm áp vừa thoải mái.
Thấy Kiều Kiều tỏ vẻ thích thú, Thẩm Trạm đã đạt được một nửa mục đích. Anh thầm nghĩ chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển, bèn cúi đầu dẫn dắt từng bước: “Đây là quà tặng Kiều Kiều đó. Về sau để nó ngủ với em nhé?”
“Vâng.” Kiều Kiều gật đầu không hề do dự, ôm gấu lớn lên giường.
Thẩm Trạm thở phào nhẹ nhõm, rồi dặn dò vài câu thúc giục cô mau ngủ đi.
Thấy Kiều Kiều không chớp mắt nhìn mình chăm chú, không hiểu sao Thẩm Trạm bỗng chột dạ. Khi thấy cô nằm nhắm mắt trên giường, anh lập tức rời khỏi phòng cứ như đang chạy trốn, một giây một phút cũng không dám dừng bước.
Dưới ánh đèn mờ, Kiều Kiều mở to mắt, đẩy gấu lớn trong lòng ra. Cô nhìn đăm đăm về phía cửa hồi lâu, vẻ mặt dần trở nên tủi thân, như thể ngay giây tiếp theo cô sẽ òa khóc vậy.
Cô đang nghĩ, có phải mình bị ghét rồi không?
Thẩm Trạm đột nhiên tức giận, dỗ thế nào cũng không được, còn không chịu để cô nắm tay đi ngủ. Anh qua loa nhét một con gấu cho cô, cấm cô tới gần cũng không chơi với cô, anh rời phòng nhanh đến thế, cứ như ước gì có thể vứt bỏ cô.
Cho dù tâm trí đang sáu tuổi, cô vẫn có thể cảm nhận được khi nào người thân thiết sẽ xa lánh mình, huống hồ cô cũng không ngốc.
Nhưng vì sao chứ? Rõ ràng lần trước chân cô đau, anh Thẩm Trạm còn dịu dàng an ủi cô, nay lại bỗng dưng thay đổi.
Cô không thèm ôm gấu lớn mềm mại đi ngủ. Kiều Kiều bật đèn xuống giường, một tay ôm cổ gấu, cô nhét nó vào trong tủ, thở phì phò đóng cửa tủ.
Quên đi quên đi, anh Thẩm Trạm không chơi với cô, cô cũng không thèm chơi với anh Thẩm Trạm.
Dù sao trước kia cô cũng...
Đầu bỗng choáng váng, tựa như một sợi dây thừng nào đó đang kéo căng ở bên trong, ngăn cản cô tìm tòi nghiên cứu nhiều ký ức chân thật hơn.
-
Như trong dự liệu, sau khi tỉnh dậy Vân Kiều đúng giờ đến trường tham gia huấn luyện quân sự. Đối với tất cả mọi chuyện tối qua cô không hề hay biết, chỉ cảm giác ánh mắt Thẩm Trạm nhìn mình hơi kỳ quái.
Đôi khi gặp anh ở hành lang thì gọi một tiếng, cô chỉ muốn chào hỏi, Thẩm Trạm lại xoay người tránh ánh mắt cô, anh phân chia ranh giới hết sức rõ ràng.
Vân Kiều nhíu mày, trong lòng không thoải mái lắm, muốn mở miệng chào anh, nhưng rồi cũng không biết nên nói gì.
Thẩm Trạm không muốn thấy cô ư?
Cô không thể nghĩ ra lý do.
Trên sân huấn luyện, Vân Kiều ngáp liên tục, bạn học bên cạnh cũng đã nhìn cô vài lần.
Khi đứng trong tư thế quân đội, tuân theo hướng dẫn nghiêm khắc của thầy quân sự, tất cả bạn học đều ưỡn ngực ngẩng đầu đứng thẳng tắp. Vân Kiều vừa mới bắt đầu làm rất khá, nhưng hôm nay mặt trời chói chang, cô thật sự nhịn không được mà ngáp dài, buồn ngủ cực kỳ.
“Vân Kiều.” Bên cạnh có người không ngừng gọi tên cô, nhắc nhở cô thầy quân sự sắp tới gần.
Được bạn học giúp đỡ, Vân Kiều miễn cưỡng duy trì tư thế quân đội vượt qua mấy vòng tuần tra của thầy, đến tận mấy phút cuối cùng.
“Còn mười phút cuối thôi, các bạn sinh kiên trì một chút.” Thầy mạnh mẽ hùng hồn truyền đạt mệnh lệnh. Việc huấn luyện dưới ánh mặt trời đã khiến đầu của từng sinh viên ướt đẫm mồ hôi.
Vân Kiều âm thầm nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khó mà hô hấp. Trong mắt cô, cờ đỏ năm sao trên bục ngay trước mặt dần trở nên mơ hồ, rốt cuộc cô không kiên trì được nữa, cơ thể lung lay sắp đổ gục.
“Vân Kiều.”
“Bạn học?”
Bên tai chỉ còn loáng thoáng vài âm thanh.
Vân Kiều đột ngột ngất xỉu khiến thầy huấn luyện nghiêm khắc hoảng sợ. Thầy vội vàng gọi mấy bạn học đưa cô đến phòng y tế. Trải qua chẩn đoán của bác sĩ, Vân Kiều bị cảm nắng hôn mê, thầy lập tức thông qua giảng viên liên hệ với phụ huynh để giải thích rõ tình huống.
Số liên lạc với người nhà mà Vân Kiều điền trên tài liệu không có ai khác ngoài Thẩm Trạm.
Bạn học cùng lớp là Triệu Âm Lan chủ động xin đi giết giặc ở lại chăm sóc Vân Kiều, vào mấy ngày huấn luyện quân sự ở trường cô ấy thân thiết với Vân Kiều nhất: “Thật ra em thấy buổi sáng lúc huấn luyện, tinh thần cậu ấy không tốt lắm, không ngờ cậu ấy bị cảm nắng.”
Triệu Âm Lan có ấn tượng sâu sắc với Vân Kiều.
Trường học xếp phòng ngủ ngẫu nhiên, cô ấy và Vân Kiều được phân vào cùng phòng, kết quả Vân Kiều đã xin phép không ở lại trường.
Lúc huấn luyện cô ấy đứng chung hàng với Vân Kiều, Triệu Âm Lan phát hiện cô gái trông đẹp mắt này nghị lực vô cùng. Xuyên suốt buổi huấn luyện, cô chưa từng hùa theo mọi người than khổ, cô ấy rất khâm phục Vân Kiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nào ngờ Vân Kiều là người đầu tiên ngã xuống.
Nghe bảo lát nữa phụ huynh Vân Kiều sẽ tới đón người, Triệu Âm Lan đợi ước chừng hơn mười phút, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng vội vã xông vào phòng y tế.
Triệu Âm Lan ngồi cạnh giường bệnh dường như nghe thấy bọn họ nhắc tới “Vân Kiều”, bèn tò mò ra ngoài, đúng lúc bác sĩ cũng chỉ sang: “Sinh viên bị cảm nắng cậu muốn tìm đang ở bên trong.”
Phòng bệnh tạm thời của phòng y tế bây giờ chỉ có Vân Kiều, rất dễ nhận ra.
Lúc Thẩm Trạm chạy tới nơi miệng thở hổn hển, anh thấy một bạn học nữ chặn ở cửa, bất đắc dĩ phải dừng lại.
“Anh là?” Thẩm Trạm rất cao, Triệu Âm Lan phải ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với anh.
“Anh trai của Vân Kiều.” Vẻ mặt anh vội vàng, anh nhíu mày.
“À à, Vân Kiều còn chưa tỉnh, anh...”
“Xin nhường đường một chút.” Thẩm Trạm quét mắt nhìn cô ấy, hiển nhiên không hề kiên nhẫn.
Triệu Âm Lan phản ứng kịp thời, vội vàng nhường đường.
Lúc anh lướt qua, cô ấy nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Trạm, ắt hẳn anh tới rất gấp.
Có thể nhận ra anh trai của Vân Kiều quan tâm đến cô lắm.
Thẩm Trạm đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô gái tái xanh mặt mày trên giường bệnh. Hình ảnh quen thuộc kéo trí nhớ của anh về vụ tai nạn bất trắc kia, cô cũng im lặng nằm trên giường như vậy, giống hệt búp bê sứ yếu ớt.
Khi đó, anh cảm thấy thương tiếc.
Một cô gái bị vị hôn phu quen biết nhiều năm từ hôn, ông nội qua đời, lại gặp tai nạn xe cộ. Bi kịch liên tiếp ập tới với Vân Kiều, đổi thành người khác họ cũng khó có thể tiếp nhận được. Thậm chí anh còn hoài nghi, liệu cơ thể nhỏ bé gầy yếu như vậy có thể gánh vác tất cả những chuyện nặng nề đó không.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người - cô mất trí nhớ, quên sạch toàn bộ quá khứ.
Khoảnh khắc anh biết được Vân Kiều mất trí nhớ, trong lòng anh đã thoáng qua đôi phần cảm giác may mắn và sung sướng không biết tên. Chắc hẳn ông trời đã thương xót cô, để cô quên hết những chuyện không vui kia.
Còn Kiều Kiều xuất hiện là việc bất ngờ, nhưng chính nhờ chuyện này mà anh đã tận mắt chứng kiến một mặt khác của Vân Kiều. Cô hoạt bát đáng yêu, giống hệt một cô gái ngâm mình trong hũ mật, chỉ khiến người ta thương yêu.
Anh thường nói Kiều Kiều dính người, nhưng chưa từng nghĩ cô phiền phức gì.
Nếu có thể, thậm chí anh còn hy vọng sau khi Vân Kiều lớn lên, cô có thể giống Kiều Kiều hồi bé, được sống vô tư dũng cảm, được sống vui vẻ thoải mái.
Vân Kiều dần khôi phục ý thức, lúc mở mắt nhìn thấy người nọ, cô còn có phần không thể tin nổi, mãi tới khi Thẩm Trạm gọi tên cô.
Vân Kiều nghiêng đầu: “Em còn tưởng, anh không muốn gặp em.”
“Không có.” Thẩm Trạm vô thức phản bác: “Anh chỉ...”
Anh chỉ đang chột dạ, sợ không thể điều chỉnh thái độ với Vân Kiều và Kiều Kiều, anh lo mình không phân rõ giới hạn, chỉ đành né tránh nguyên do của mọi chuyện.
Thấy anh muốn nói đành thôi, Vân Kiều cũng không quen ép buộc gặng hỏi người khác. Cô bình tâm, giấu hết mọi bất an: “Em không muốn ở lại chỗ này, có thể đi được chưa?”
“Để anh hỏi thử.” Thẩm Trạm dứt khoát đáp.
Thẩm Trạm rời phòng, Triệu Âm Lan mới vào: “Vân Kiều, cậu tỉnh rồi.”
“Cảm ơn mọi người đã đưa tớ đến phòng y tế.” Cô nghĩ cũng biết, sau khi mình ngất xỉu thì hoàn toàn nhờ vào thầy cô bạn học hỗ trợ.
“Bỗng dưng cậu ngất xỉu như thế, thật sự khiến chúng tớ sợ muốn chết. Cơ thể không khỏe cậu nên nói sớm chứ.”
“Tớ không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm, còn cả lúc đứng tư thế quân đội nữa.” Triệu Âm Lan không ngừng nhắc cô, cũng vì sợ cô bị thầy huấn luyện bắt được thì sẽ bị phạt.
Vân Kiều cảm ơn nhiều lần như vậy, khiến Triệu Âm Lan thấy ngượng ngùng: “Thật ra tớ cũng không làm gì cả, ở đây còn có thể lén lười biếng. Nhưng anh trai cậu ấy, lúc vào đây hình như rất lo lắng.”
“Anh trai?” Cô nhanh chóng nhận ra, người Triệu Âm Lan đề cập ắt hẳn là Thẩm Trạm.
“Anh ấy nói với cậu, anh ấy là anh trai của tớ à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Triệu Âm Lan khó hiểu.
Vân Kiều cười nhạt.
Nào có anh trai nào mà mỗi ngày nhìn thấy em gái cứ như đụng độ kẻ thù, có thể tránh thì sẽ tránh chứ.
Thẩm Trạm đi nhanh về cũng nhanh, trên tay anh xách túi nilon in logo phòng y tế, bên trong chứa thuốc uống.
“Có thể đi rồi, anh đã xin nghỉ giúp em, sau đó nghỉ ngơi ở nhà vài ngày thôi.” Bấy giờ Triệu Âm Lan đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn anh và Vân Kiều.
“Cảm ơn anh.” Vân Kiều vịn giường đứng dậy, Thẩm Trạm theo thói quen khom lưng xếp giày cho cô.
Chuyện này khiến hai người đồng loạt nhớ tới hôm Thẩm Trạm mang giày giúp cô, nhưng lần này anh chỉ xếp xong giày thì buông ra ngay, chờ cô tự mang vào.
Vân Kiều khom lưng xỏ giày, lúc đứng dậy cô hơi choáng váng đầu, cơ thể hơi nghiêng, Thẩm Trạm nhanh tay đỡ lấy cô.
Bàn tay để sau lưng, anh suýt bế cô lên.
Nhưng anh mau chóng lấy lại tỉnh táo, người này là Vân Kiều, chứ không phải Kiều Kiều.
“Cầm lấy.” Thẩm Trạm đưa cô túi thuốc, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đây, anh cõng em.”
“Em có thể tự đi.”
“Vân Tiểu Kiều, anh không muốn đi được nửa đường lại phải đưa em về.”
Sao mà người này...
Vân Kiều không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn chồm lên lưng anh.
Bả vai người đàn ông rộng rãi, bước chân rất ổn định, mang tới cảm giác vô cùng an toàn mà cô vẫn hằng tìm kiếm.
Lúc mới bắt đầu Vân Kiều chỉ dám ngẩng đầu, sợ mình dựa anh quá gần. Nhưng rồi cô đã vô thức vùi đầu vào vai Thẩm Trạm: “Thẩm Trạm, có phải anh hối hận vì đã dẫn em về nhà không?”
“Tại sao em hỏi vậy?”
“Gần đây anh đâu muốn gặp em.”
“Không phải vấn đề của em.” Bởi vì lần đầu anh gặp phải tình huống này, không biết nên xử lý thế nào.
“Thú thực, em chỉ không muốn ở một mình thôi.” Vân Kiều chậm rãi bộc bạch nỗi lòng.
Thẩm Trạm là người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại, anh còn đối xử với cô tốt tới vậy, là màu sắc duy nhất trong trí nhớ trống rỗng của cô.
Cô sợ một mình, nên mới có thể chơi xấu làm nũng bám lấy anh, xin anh giữ cô ở lại.
Trong lòng cô vẫn luôn vô cùng cảm kích Thẩm Trạm, nhưng dường như cô đã mang đến rất nhiều bất tiện và phiền toái cho anh.
“Thật ra em đã nghĩ, hay mình dọn ra ngoài trước khi anh thực sự chán ghét em, như vậy còn có thể để lại một chút ấn tượng tốt cho đôi bên. Nếu chứng mộng du tái phát, em sẽ khóa mình trong phòng trước, đóng kỹ cửa sổ, chỉ cần không chết, thế sẽ tốt thôi.”
Nguy cơ của mộng du nằm ở việc, người mắc phải không thể kiểm soát cơ thể của mình khi mộng du, từ đó có thể gây ra nhiều hành vi nguy hiểm.
Cô chậm rãi nói về kế hoạch của mình, như thể đã tưởng tượng tới hết mọi khả năng có thể xảy ra sau khi mình rời đi.
Thẩm Trạm càng nghe, sắc mặt càng khó coi: “Vân Kiều, anh đâu có bảo em dọn ra ngoài.”
Nói đùa gì thế, Vân Kiều ấy, về tình trạng thật sự của bản thân mình cô hoàn toàn không hay biết gì cả, bây giờ cô không thể sống một mình.
Lồng ngực tựa như dấy lên một ngọn lửa, bị lời nói của Vân Kiều thiêu đốt, anh mở đôi môi khô khốc: “Sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Tần Ngọc Sương tạm thời gửi gắm con gái cho anh. Anh vẫn luôn nghĩ mình là người được người ta nhờ vả thì sẽ cố gắng hoàn thành, nên mới có thể chiều theo những hành động khác nhau của Vân Kiều, nhưng thật ra nào phải đâu.
Anh thực sự lo lắng cho Vân Kiều.
Có lẽ vì vài kỷ niệm khó quên thời niên thiếu, hoặc có lẽ do trong khoảng thời gian tiếp xúc với cô đã khiến tâm lý anh thay đổi. Nếu Kiều Kiều gọi anh một tiếng “anh trai”, anh sẽ dốc lòng làm tròn vai diễn của mình.
Thẩm Trạm đã hạ quyết tâm thay đổi hình thức ở chung với Vân Kiều và Kiều Kiều. Thế nhưng mấy ngày liên tiếp Kiều Kiều không hề chạy tới tìm anh, ngược lại thì vào ban ngày Vân Kiều luôn ngơ ngác không có tinh thần.
“Cơ thể em không thoải mái?”
“Không sao, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ.”
Vào mấy hôm trước, khi đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô sẽ ép mình thức dậy. Cô nghĩ thầm ắt hẳn ban ngày huấn luyện quá mệt mỏi, nên hôm sau cứ cảm thấy ngủ không đủ, dẫn tới tinh thần mệt mỏi.
Hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi vẫn giống hệt thế, cô nhớ rõ mình đã rửa mặt đi ngủ rất sớm, nhưng sao lại y như liên tục thức đêm, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm.
Không tìm ra nguyên nhân, Vân Kiều hơi buồn bực, không chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Trạm ở cạnh bỗng trở nên nghiêm túc sau khi nghe cô kể xong.
-
Ban đêm, Vân Kiều vẫn nghỉ ngơi sớm như thường lệ, hy vọng có thể cải thiện tinh thần. Nhưng giấc ngủ của cô không hề ổn định, cứ mơ mơ màng màng.
Đúng chín giờ, Kiều Kiều mở mắt.
Sau khi tỉnh lại, cô quen tay xốc chăn lên xuống giường, để chân trần vòng quanh phòng trong nhàm chán.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Toàn bộ mọi thứ trong phòng cô đã nhìn tới nhìn lui vô số lần, từ vị trí phương hướng sắp xếp đồ dùng trong phòng, tới từng ngóc ngách cô đều nhớ rõ đang đặt thứ gì.
Cô lấy sổ và bút ra rồi vẽ nguệch ngoạc lên đó, cuối cùng thật sự không tìm thấy niềm vui, cô đành ngồi trước bàn trang điểm nghiên cứu kiểu tóc của mình.
Tay cô vụng về, muốn cột tóc đuôi ngựa cũng không đẹp bằng anh Thẩm Trạm buộc.
Hừ hừ hừ, sao tự dưng nghĩ đến anh chứ?
Nhìn mái tóc rối bù của mình trong gương, Kiều Kiều rầu rĩ không vui giơ ngón tay đếm: “Một, hai, ba, bốn...”
Đây đã là ngày thứ tư cô không qua tìm Thẩm Trạm rồi.
Dù sao Thẩm Trạm cũng không chịu để ý đến cô, anh sẽ kiếm cớ đuổi cô về thôi. Vậy chi bằng mình cứ ngoan ngoãn ở lại đây, tránh cho người ta chê bai.
Kiều Kiều không vui nghĩ ngợi, cô hơi chán chường.
Mãi tới khi bên cạnh bỗng nhiên bị một chiếc bóng bao phủ, Kiều Kiều ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đen láy của người đàn ông.
Thẩm Trạm thấy Kiều Kiều ngồi đó kinh ngạc, trong lòng đã chắc chắn hơn phân nửa về suy đoán của mình. Ban ngày Vân Kiều mất tinh thần, ắt hẳn vì liên quan tới Kiều Kiều, anh cứ tưởng mấy ngày nay Kiều Kiều không xuất hiện, nhưng thật ra chẳng phải.
Cô xuất hiện, nhưng không qua kiếm anh như thường lệ.
Thẩm Trạm tiến thêm một bước, Kiều Kiều lùi về sau.
“Sao thế, không nhận ra anh rồi?”
“Anh trai.” Hai tay để sau lưng cô vô thức giơ lên giữa không trung rồi huơ huơ, Kiều Kiều không biết nên làm gì. Không phải cô không nhận ra anh, chỉ cảm giác đêm nay anh trai có phần kỳ quái.
“Sao cứ không nhớ mình phải mang giày vào thế?” Thẩm Trạm nhìn chân cô.
Kiều Kiều mím môi, bất an giẫm giẫm hai chân tại chỗ. Cô cảm thấy để chân trần thoải mái hơn, trước kia lần nào cũng do Thẩm Trạm đuổi theo mang giày vào cho cô, lúc ở một mình thì cô quên mất.
Lúc này Thẩm Trạm không nhắc nhở cô nữa, anh chỉ tiến thẳng tới bế cô lên, rồi bước về phía giường lớn.
Hành động thân mật bất thình lình này khiến Kiều Kiều khó hiểu, nhưng phần nhiều cô thấy rất vui. Cô cảm giác người anh trai chơi với cô, đối xử tốt với cô kia đã quay trở về rồi.
Đầu nhỏ không chứa được nhiều chuyện, Kiều Kiều bèn hỏi thẳng: “Anh đã hết giận rồi sao?”
“Vì sao tỉnh lại không tìm anh?”
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, suy nghĩ của Kiều Kiều bị kéo sang hướng khác: “Ồ, vì anh không thích Kiều Kiều tới gần.”
“Vậy nên em ở một mình trong phòng? Có phải không ngoan ngoãn ngủ không?”
“Không ngủ được.” Kiều Kiều mím môi: “Anh ghét Kiều Kiều, Kiều Kiều không ngủ được.”
“Anh không ghét em.” Thấy cô phồng má, Thẩm Trạm đưa tay nhéo nhéo: “Dạo trước còn vô cùng đắc ý nói anh trai tuyệt đối sẽ không bỏ mặc em mà?”
Sao cô đột nhiên lại trở nên mất tự tin như vậy, chẳng giống Kiều Kiều không biết sợ hãi lúc trước tí nào.
“Không biết nữa, em chỉ sợ anh trai tức giận thôi.” Kiều Kiều lắc đầu, nghĩ gì nói nấy.
Thẩm Trạm thầm thở dài.
Anh còn nhớ bác sĩ Phí từng nói, hành vi của Kiều Kiều thực chất là hành vi của Vân Kiều. Dù ký ức giữa các cô không liên kết, nhưng vẫn có thể cảm ứng lẫn nhau. Trong lúc anh lảng tránh, Vân Kiều và Kiều Kiều đều bị ảnh hưởng.
Kiều Kiều dễ dỗ lắm, anh đưa kẹo nhận lỗi, Kiều Kiều đã hớn hở mặt mày ngay.
Kiều Kiều ngồi trên giường không muốn buông tay anh ra, cô cầm ngón tay thon dài của anh xoa bóp gập lên gập xuống tự mình chơi đùa: “Anh trai, anh có thể dẫn em ra ngoài chơi không?”
“Ra ngoài?” Lần đầu tiên Thẩm Trạm nghe thấy cô đưa ra yêu cầu này.
“Hình như lâu rồi em không ra ngoài chơi.” Kiều Kiều càm ràm: “Ba mẹ nói trẻ con không thể ra ngoài một mình. Nhưng lâu rồi họ không về nhà, Kiều Kiều muốn đi chơi cơ.”
Kiều Kiều sinh ra trong đêm tối, cô chưa từng nhìn ngắm phong cảnh ban ngày, cũng khát vọng thế giới bên ngoài.
Trong lòng Thẩm Trạm xót xa, anh gật đầu: “Có thể dẫn em đi chơi, nhưng em phải ngủ ngon, lấy lại đầy đủ tinh thần.”
“Vâng ạ! Kiều Kiều sẽ ngủ ngon.” Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Thẩm Trạm phải nắm tay cô ngủ.
-
Buổi tối Kiều Kiều không thức đêm nữa, Vân Kiều dần khôi phục tinh thần, bây giờ huấn luyện quân sự chỉ còn hai ngày cuối.
Thấy cô bình an trở về, vài bạn học đến quan tâm an ủi, còn cả bạn nam lấy hết dũng khí lấy lòng cô.
Vân Kiều đứng trong đám người ngỏ ý cảm ơn, không hề hay biết cảnh này đã lọt hết vào mắt một người.
Dưới con đường rợp bóng cây trong sân trường, người đàn ông đeo kính râm khẽ nâng cánh tay, nhấc một góc kính râm lên.
Kiều Kiều...
Tìm thấy em rồi.
*
Thẩm Trạm đồng ý đưa Kiều Kiều ra ngoài vào hôm nay, anh ở sát vách đợi tới chín giờ. Vừa đúng giờ, anh đã đứng trước cửa phòng ngủ của Kiều Kiều, đếm ngược: “Ba, hai, một.”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người nào đó mở ra, Kiều Kiều quen thuộc nhào vào lòng anh, không chờ đợi được mà kêu gào đòi ra ngoài.
“Ra ngoài phải thay quần áo.”
Kiều Kiều vẫn đang mặc đồ ngủ.
“Anh chọn giúp em nhé.” Kiều Kiều vội vàng kéo anh tới trước tủ quần áo.
Thẩm Trạm quan sát vóc dáng nhỏ bé của cô, chỉ vào một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans: “Bộ này?”
Kiều Kiều lắc đầu: “Muốn váy.”
Anh bèn đẩy giá áo lấy ra một chiếc váy dài màu xanh.
Anh nhớ Vân Kiều chuộng ăn vận theo phong cách thiếu nữ dịu dàng, nhưng Kiều Kiều đâu hài lòng: “Anh chọn xấu quá.”
“Vân Kiều Kiều, em để anh chọn, em lại dám không hài lòng?” Thẩm Trạm liếc nhìn cô.
Thấy anh trai sắp nổi giận, Kiều Kiều thức thời cầm tay anh lắc nhẹ: “Anh chọn tiếp đi.”
Thật sự không hiểu tâm tư kỳ quái của cô bé mà. Theo hướng dẫn của Kiều Kiều, cuối cùng Thẩm Trạm “chọn” ra một chiếc áo vải voan màu vàng nhạt phối với váy xếp ly màu trắng.
Trong đây để một số trang phục do dì Triệu chuẩn bị sẵn cho Vân Kiều, nhưng Vân Kiều chưa từng mặc. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy khí chất thanh xuân xinh đẹp mà tươi sáng như vậy của cô gái.
Tựa như cả người lóe sáng, tràn ngập sức sống.
Cô thay quần áo xong, Thẩm Trạm chuẩn bị đưa cô ra ngoài, nào ngờ Kiều Kiều ngồi trước bàn trang điểm vẫy tay với anh: “Anh ơi, buộc tóc.”
Kiều Kiều khăng khăng muốn cột hai chùm tóc đuôi ngựa, thêm một chùm hay thiếu một chùm cũng không được. May sao Thẩm Trạm làm ba làm mẹ hầu hạ bà cô nhỏ này đã kinh nghiệm đầy mình, hai phút là xong.
Ăn diện xong xuôi, Thẩm Trạm nghiêm túc nhìn nhìn cô, cơ thể không kìm được mà run lên.
Bây giờ trông anh thật sự có khác gì đang dẫn theo em gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi ra ngoài đâu.
Thành phố về đêm phồn hoa náo nhiệt, Kiều Kiều giống hệt một con chú chim nhỏ bay khỏi lồng, cô chạy nhảy suốt cả quãng đường.
Đợi đến khi dòng người đông đúc, Thẩm Trạm lập tức kéo người về bên cạnh: “Vân Kiều Kiều, ở bên ngoài không được chạy lung tung.”
Kiều Kiều quay đầu lè lưỡi với anh, dường như không tán thành mấy lời này.
“Không nghe lời thì về nhà.” Anh uy hiếp.
Kiều Kiều che miệng ngay, dẹp hết tất cả biểu cảm kỳ quái.
Bước ngang qua tiệm bánh ngọt, Kiều Kiều muốn ăn bánh ngọt, Thẩm Trạm dẫn cô vào mua. Bước ngang qua tiệm trà sữa, Kiều Kiều muốn uống nước, Thẩm Trạm xếp hàng mua cho cô.
Tay anh vẫn nắm tay cô, nhưng bên tai không nghe thấy tiếng nói của Kiều Kiều, anh bèn quay đầu nhìn, thấy cô đang đứng ở khoảng cách xa nhất nói chuyện với một người con trai trắng trẻo, cô cười như một bé ngốc.
Vừa hay nhân viên cửa hàng đưa trà sữa đã đóng gói ra, Thẩm Trạm cầm trà sữa rồi thẳng tay kéo người đi. Bên tai truyền tới tiếng Kiều Kiều nói “bye bye” với người nọ, nghe lưu luyến không rời.
“Vân Kiều Kiều, em chọc anh tức chết luôn cho rồi!”
“Bớt giận bớt giận nè, Kiều Kiều thích anh trai nhất.”
“Nhóc lừa đảo.” Thẩm Trạm cứ như muốn trừng phạt nhéo mặt cô, nhưng tức giận trong lòng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trà sữa cũng không biết bị Kiều Kiều lấy đi từ lúc nào. Cô cắm ống hút vào uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào, cô đưa tới trước mặt Thẩm Trạm: “Kiều Kiều không phải kẻ lừa đảo, anh uống nhé.”
“Không uống.”
“Uống đi mà, ngọt lắm á.”
Vì thế Thẩm Trạm trả thù hút hết một ngụm lớn.
Có thể thấy rõ vẻ mặt của Kiều Kiều đang biến hóa, Thẩm Trạm vui vẻ cực.
Đi ngang qua toilet, Thẩm Trạm dừng bước, cúi đầu dặn dò cô bé: “Ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung đó.”
Kiều Kiều ôm trà sữa ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Trạm cũng không dám lề mề, nhanh chóng ra khỏi toilet.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô gái vốn nên đứng ở nơi đó lại không thấy bóng dáng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.