Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 3:




Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, Vân Kiều ôm bó hoa tươi thay cho thực vật để sẵn trên bàn phòng bệnh, cảnh tượng rực rỡ hẳn lên khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.
Cô đẩy cửa sổ ra, một lát sau đã đóng lại.
Lúc còn đi học, cứ cách vài ngày cô mới có thể dành ra thời gian tới thăm ông cụ, sau khi nghỉ thì hầu hết ngày nào cô cũng đến. Bác sĩ lẫn điều dưỡng tiếp xúc với ông cụ Vân đều biết cô, hễ nhắc tới cháu gái ông cụ Vân, ai nấy cũng khen cô hiếu thảo.
Gần đây, thời gian ngủ của ông cụ ngày càng dài, Vân Kiều yên tĩnh ngồi bầu bạn trong phòng, không gây ra âm thanh quấy nhiễu.
Mãi đến khi điều dưỡng đến nhắc nhở: “Cô Vân, chi phí chữa bệnh tháng này của ông cụ Vân cần phải thanh toán một chút.”
“Sao cơ?” Vân Kiều ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Ông nội ở phòng bệnh tốt nhất, tiếp nhận trị liệu và chăm sóc tốt nhất, chi phí trị liệu mỗi tháng là một khoản lớn. Với tài sản của nhà họ Vân, chữa bệnh dưỡng sức khỏe cho người già không thành vấn đề, chi phí mỗi tháng sẽ khấu trừ từ một tấm thẻ đặc biệt, sao lại chưa được thanh toán chứ?
Vân Kiều theo sau điều dưỡng, sang chỗ nộp phí của bệnh viện để kiểm tra ghi chép, phát hiện chi phí tháng này đã trễ vài ngày, vẫn chưa đóng bổ sung.
“Xin lỗi, cho tôi một ít thời gian, tôi cần xác nhận với người nhà.” Vân Kiều tìm một góc yên tĩnh không người, cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho người được ghi chú là “bác cả”.
“Bác cả, gần đây bận rộn nhiều việc sao?”
“Hôm nay con đến bệnh viện thăm ông nội, nghe người ở bệnh viện bảo, tiền thuốc men tháng này của ông nội quên nộp rồi.” Cô không chất vấn vì sao không nộp, chỉ uyển chuyển dùng từ “quên” để nhắc nhở.
Ông ta rõ ràng đang chột dạ, hiểu nguyên nhân cô gọi cuộc điện thoại này, lề mề nửa ngày mới nói sự thật: “Kiều Kiều, vốn quay vòng của công ty xảy ra chút vấn đề... Thẻ bệnh viện tạm thời ngừng rồi.”
“Thế nên bác cả lấy tiền chữa bệnh của ông nội, bù vào chỗ còn thiếu bên công ty?” Vân Kiều cố gắng hết sức ổn định giọng nói, ngón tay bấm đến trắng bệch, nếu không phải vì cách màn hình, nắm đấm kia chỉ sợ sẽ nhịn không được mà lao ra ngoài.
“Chi phí nằm viện của ông nội đã kéo dài vài ngày, không thể kéo dài thêm nữa.” Mỗi ngày nằm viện, thuốc trị liệu, còn hộ lý mời tới chăm sóc, đâu đâu cũng cần tiền.
“Uầy, bác cũng đang rầu rĩ vì chuyện công ty và bệnh viện đây.” Vân Nghiệp Thành than thở trong điện thoại, nhanh chóng bộc lộ bản chất: “Kiều Kiều, cháu giúp bác cả một việc, cháu hãy tìm Cảnh Tu, nói cậu ấy đồng ý hợp tác với nhà họ Vân.”
À…
Cô dám khẳng định, với tính cách Vân Nghiệp Thành, nhất định ông ta đã tới gặp nhà họ Văn.
Mà kết quả, tất nhiên đã bị từ chối, nên giờ mới có thể xuống tay với cô.
“Kiều Kiều, con cũng biết chi phí trị liệu mỗi ngày của ông nội đắt đỏ cỡ nào, con tìm Cảnh Tu nói một chút, chỉ cần chuyện này thành công, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hết.” Vân Kiều trầm ngâm, khiến Vân Nghiệp Thành càng được nước lấn tới: “Chúng ta là người một nhà, làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, dù sao con và Cảnh Tu có hôn ước, ắt hẳn nên qua lại nhiều hơn.”
Bên tai liên tục truyền đến mấy lời nói tham lam của người đàn ông, Vân Kiều đau đầu như muốn nứt ra: “Tại sao công ty lại thua lỗ đến mức này? Bác cả, trong lòng bác là rõ nhất, bác nghĩ ai sẽ lựa chọn công ty không thể kiếm được lợi nhuận để hợp tác đây?”
Lúc trước, ông nội đột nhiên xảy ra chuyện bất trắc, phải nhập viện, Vân Nghiệp Thành là đứa con trai duy nhất còn sống trên đời của ông nội, đương nhiên sẽ kế thừa công ty. Vân Nghiệp Thành vô cùng kiêu ngạo, tự cho rằng mình có thể dẫn dắt công ty phát triển hơn nữa, kết quả mới lơ là một chút thôi, đã lập tức ngã nhào.
Chuỗi tài chính của công ty xảy ra vấn đề, ông ta bắt đầu tìm người khắp nơi, cầu xin cơ hội kiếm tiền.
Ông ta chuyển ý đồ sang người nhà họ Văn, ai ngờ bên đó không hề nể tình cũ, thấy chết mà không cứu.
Bọn họ muốn mượn mối quan hệ liên hôn của Vân Kiều, giở vài thủ đoạn để ép Vân Kiều toàn lực phối hợp, Vân Kiều hiểu rõ tính nết tham lam của ông ta, cúp điện thoại thẳng.
Biết bọn họ không đáng tin cậy, Vân Kiều đã chừa lại đường lui từ lâu, tiền chữa bệnh của ông nội sẽ không thiếu, nhưng tấm thẻ kia xem như phải bỏ rồi.
Cuộc điện thoại bị gián đoạn, vẻ suy sụp hiện rõ trên khuôn mặt già nua của Vân Nghiệp Thành: “Con bé chết tiệt này.”
Từ nhỏ khuỷu tay đã hướng ra ngoài, rõ ràng chỉ cần mở miệng là có thể thành công, nhưng cô vẫn từ chối giúp đỡ.
Vương Mạn Chi gần như dán lỗ tai sát bên cạnh, rồi bà ta đứng thẳng người, nhìn chồng: “Nó không chịu?”
Bị cháu gái cự tuyệt, Vân Nghiệp Thành mất hết mặt mũi, phẫn nộ mắng to: “Không còn nhà họ Vân chúng ta, xem nhà họ Văn còn cần nó không!”
“Gần đây tôi đọc trên mạng, thấy xuất hiện tin đồn Cảnh Tu và cô con gái nhà họ Lương kia, không bằng chúng ta âm thầm thúc đẩy, để lộ việc hôn ước của Vân Kiều và Văn Cảnh Tu ra ngoài?” Vương Mạn Chi đi theo một bên bày mưu tính kế: “Đến lúc đó, những người khác đều biết chúng ta và nhà họ Văn có quan hệ thông gia, anh ra ngoài bàn chuyện cũng tiện hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ừ.” Vân Nghiệp Thành vừa nghe vừa gật đầu phụ họa: “Đây cũng là một biện pháp.”
Nhà họ Vân và nhà họ Văn định ra hôn ước quá sớm, sau khi lớn lên, hai đứa nhỏ cũng không cử hành nghi thức đính hôn chính thức, chỉ sợ nhiều người đã quên hoặc không hề biết. Hiện tại chỉ cần bọn họ thúc đẩy một phen, ràng buộc nhà họ Văn và nhà họ Vân với nhau.
Đến khi đấy, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn hẳn.
Người có ý đồ lén động tay động chân, tin tức đính hôn hai nhà Vân, Văn lan truyền nhanh chóng.
Ba Văn giận không nén được, vội vàng triệu tập Văn Cảnh Tu: “Hừ, bảo con cắt đứt quan hệ với con bé nhà họ Vân, bây giờ thì tốt rồi, to chuyện đến mức ai cũng biết.”
“Ba, chuyện này nhất định có người giở trò sau lưng.” Văn Cảnh Tu nhíu mày, trong đầu đã xoay chuyển vô số lần.
Ba Văn đã bất mãn với nhà họ Vân từ lâu. Khi anh ta và Văn Ngạn Trạch tranh đấu gay gắt, tin tức này lại bị lộ ra, không thể nghi ngờ là nhắm vào anh ta, muốn mượn cơ hội này để chèn ép anh ta.
Ai dám làm mấy loại chuyện này, trong lòng Văn Cảnh Tu mau chóng hiện lên một đáp án, nhưng đối mặt với ba, tuy anh ta có nghi ngờ vô căn cứ, cũng không thể nói thẳng ra miệng.
Dù sao, lòng người vẫn luôn thiên vị.
“Nếu sự việc đã truyền ra, âm thầm xử lý cũng không được.” Phòng sách to như vậy nhưng vô cùng yên lặng, ba Văn đứng chắp tay bên cửa sổ, giọng điệu nghiêm nghị: “Mấy ngày nữa đến tiệc sinh nhật của con, hãy tuyên bố giải trừ hôn ước trước mặt mọi người.”
“Ba, chúng ta và nhà họ Vân quen biết nhiều năm, nếu giải trừ hôn ước ngay lúc này, liệu có bị lời ra tiếng vào không?”
Ba Văn giơ tay ngắt lời: “Nhà họ Vân đã hết cơ hội trở mình rồi, kéo dài thêm nữa sẽ càng hỏng bét hơn bây giờ.”
Ông ta suy nghĩ rất kỹ lưỡng, sự nghiệp nhà họ Văn đang tăng tiến không ngừng, tuyệt đối không thể bị nhà họ Vân đã sa sút kéo xuống nước.
“Năm xưa, chẳng qua chỉ ước hẹn bằng miệng, người già say rượu nói bậy thôi, đừng nghĩ là thật.” Đấy là chuyện đời trước thương lượng, ông cụ Văn đã qua đời, ông cụ Vân nằm viện đã lâu, đầu óc không còn minh mẫn, hôn sự này đã sớm mất hết giá trị.
Ánh mắt Văn Cảnh Tu lóe lên.
Anh ta hiểu ý của ba, muốn anh ta thẳng thắn phủ nhận tình cảm với Vân Kiều.
Trước khi đi, ba còn dặn dò: “Nghe nói gần đây con và con gái nhà họ Lương rất thân thiết. Mấy năm gần đây nhà họ Lương phát triển khá ổn, con cần phải nắm chắc cơ hội.”
*
Có thành tích thi đại học, Vân Kiều đạt được điểm số trong dự liệu, đứng đầu thành phố.
“Anh Cảnh Tu, đã có thành tích thi đại học rồi!” Cô nhanh chóng chụp màn hình tổng điểm thành tích, rồi gửi đến Văn Cảnh Tu. Đồng thời muốn tuyên bố, cô có thể tự do lựa chọn trường học muốn vào, có thể tiếp tục ở lại Ninh Thành và ở cạnh anh ta.
Xế chiều hôm đó, Văn Cảnh Tu đích thân đón cô ra ngoài ăn cơm chúc mừng, tặng quà cho cô: “Chúc mừng Kiều Kiều đạt được thành tích tốt.”
Vân Kiều mất ba mẹ từ nhỏ, cô luôn hâm mộ những đứa trẻ có thể nhận được phần thưởng. Về sau, Văn Cảnh Tu vô tình biết được niềm mong chờ của cô, mỗi lần thi cuối kỳ, nếu cô đạt được thành tích tốt, anh ta sẽ tặng quà chúc mừng, việc này được duy trì cho đến nay.
Vân Kiều ôm hộp quà nhỏ, háo hức mở ra, là vòng tay lưu ly màu lam rực rỡ.
“Đẹp quá!” Cô nhanh chóng gỡ trang sức đang đeo xuống, đổi sang vòng tay mới. Nỗi vui sướng chiếm trọn cả khuôn mặt, trong mắt cô lấp lánh ánh sao: “Cảm ơn anh Cảnh Tu.”
Văn Cảnh Tu âm thầm quan sát hết mọi cảm xúc linh động của cô gái, một lát sau mới đáp: “Em thích là tốt rồi.”
Vân Kiều mân mê chuỗi lưu ly yêu thích không thôi, bờ môi nhỏ nhắn vểnh cao, cô không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Quà anh Cảnh Tu tặng, em thích hết.”
Cô gái ngồi đối diện dường như vẫn ngây thơ như thời thơ ấu, hết sức tin tưởng và dựa dẫm vào anh ta, Văn Cảnh Tu đè xuống bao sầu muộn nặng nề trong lòng.
Rượu rót vào miệng, lan tràn trong cổ họng: “Kiều Kiều, em tin anh không?”
“Gì cơ?”
Vẻ nghi ngờ hiện lên gương mặt cô gái.
Sao bất chợt hỏi về chuyện này?
Nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng kia, Văn Cảnh Tu chậm rãi mở miệng: “Muốn đặt chân trong xã hội, đôi khi cần phải làm một ít việc mà bản thân không muốn, và những việc đấy chưa chắc sẽ được mọi người tán thành.”
Đứng vững trong xã hội…
Chủ đề thế này, vừa nghe đã biết liên quan đến công việc. Vân Kiều hiểu anh ta đang mệt mỏi, hai tay cô cầm tay người đàn ông, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc cam đoan: “Anh Cảnh Tu, dù anh làm gì, em cũng sẽ đứng về phía anh.”
Cô gái đơn thuần vẫn chưa biết chuyện anh ta rối rắm khó xử này có dính dáng đến mình, càng không biết việc anh ta không thể không làm là... buông tay cô.
Trong lòng Văn Cảnh Tu không ngừng nhắc nhở chính mình: Chỉ tạm thời thôi, chờ anh ta ngồi vững vàng ở nhà họ Văn, không còn bị ba cảnh cáo uy hiếp nữa, khi đấy mới có thể thực sự hứa hẹn một tương lai tốt đẹp với cô gái mình thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em chỉ cần tin anh thôi, lúc thời cơ chín muồi, anh chắc chắn sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng.” Văn Cảnh Tu hít sâu một hơi, bàn tay cầm ly rượu đầy căng thẳng.
Anh ta nói bóng nói gió, không hề rõ ràng. Vân Kiều nghe mà khó hiểu, tưởng anh ta đang buồn phiền vì công việc, cô lập tức đứng lên, vòng tới sau lưng anh ta.
Chỉ chốc lát sau, Văn Cảnh Tu cảm nhận được một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên đầu anh ta.
“Anh Cảnh Tu, có phải anh làm việc quá mệt mỏi rồi không, em giúp anh thả lỏng một tí nhé.” Vân Kiều từng học mát-xa cho ông nội, giờ cô dùng để giúp Văn Cảnh Tu, lực vừa phải, tay nghề như người chuyên nghiệp.
Văn Cảnh Tu nhắm mắt, im lặng thừa nhận.
Hôm sau, Khương Tư Nguyên phát huy khả năng vượt xa người thường, tìm Vân Kiều để chia sẻ niềm vui sướng vì thành tích của mình, thế là cô ấy tiếp tục bị kéo vào tiệm bánh ngọt.
“Kiều Kiều, sao cậu vẫn còn học làm bánh kem?”
“Tặng bánh kem này cho cậu.” Vân Kiều tự tay làm bánh kem, rồi đưa đến trước mặt Khương Tư Nguyên, mỉm cười: “Chúc mừng cậu đạt được thành tích tốt.”
“Oa!” Khương Tư Nguyên kinh ngạc, cẩn thận nhận lấy bánh kem đặt lên bàn, vội vàng rủ rê Vân Kiều ăn mừng chung.
“Kiều Kiều, ắt hẳn rất nhiều trường liên lạc với cậu đúng không? Mục tiêu của cậu vẫn là Đại học Ninh Thành sao?”
“Đương nhiên.” Vân Kiều giơ dao nĩa, trong mắt chứa vẻ dịu dàng: “Ông nội ở đây, anh Cảnh Tu ở đây, tớ có thể đi đâu chứ.”
Người thân, người yêu, bạn bè cô quan tâm nhất đều ở đây. Đối với một người thiếu thốn tình thương từ nhỏ, cô thật sự không muốn mình xa nhà quá, sẽ khiến cô sợ hãi mất.
“Vậy cũng tốt, cậu xem điểm của tớ này, không chừng năm nay tớ đủ điểm chuẩn của Đại học Ninh Thành đó. Lúc ấy chúng ta có khả năng học cùng một trường đại học rồi.” Thành tích vượt qua mong đợi của Khương Tư Nguyên có thể đạt tới điểm chuẩn để vào Đại học Ninh Thành, đây là một trong những lựa chọn tốt nhất.
Trong lòng ấp ủ bao hy vọng, hai cô gái chuẩn bị điền nguyện vọng. Đồng thời, ngày đặc biệt Vân Kiều chờ mong đã lâu cũng tới đúng hẹn.
Ngày sinh nhật của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều dậy rất sớm, cô đến tiệm bánh ngọt, dùng tay nghề thành thạo để tạo nên một món quà vừa lòng, chỉ đợi tới tiệc sinh nhật vào buổi tối.
Công ty nhà họ Văn tăng trưởng không ngừng, tiệc sinh nhật của Văn Cảnh Tu đông như trẩy hội, cũng là dịp tốt để người thượng lưu giao thiệp rộng rãi.
Bầu trời bị bóng tối bao phủ, đình nghỉ mát yên tĩnh rời xa đại sảnh tráng lệ, đèn đường hai bên chiếu xuống hai bóng dáng quấn quýt.
Đối mặt với người phụ nữ mềm mại quyến rũ, Văn Cảnh Tu lạnh nhạt nhắc nhở: “Tôi đã có vị hôn thê.”
Lương Cảnh Ngọc vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
Chẳng ai ngờ, ngôi sao nổi tiếng vạn người theo đuổi cũng sẽ khốn đốn vì tình, không tiếc dùng thủ đoạn để tranh thủ cơ hội cho mình.
Từ thời trung học, cô ta đã rung động, về sau không chiếm được khiến cô ta nhớ mãi không quên. Chỉ tiếc năm ấy, lòng thiếu niên kiên định, anh ta đưa ra bất cứ lựa chọn nào cũng nghe theo con tim của mình, nhưng nay đã khác xưa.
Anh ta bước vào vòng luẩn quẩn này, không muốn ra ngoài, nếu đã một lòng leo lên cao thì nhất định phải đánh đổi, không thể làm điều mình muốn nữa.
Con người ấy mà, một khi đã mong muốn điều gì, lòng đề phòng của họ sẽ dễ dàng bị xuyên thủng nhất. Lương Cảnh Ngọc hiểu rõ ưu thế của bản thân, cô ta có thể mang đến lợi thế mà Văn Cảnh Tu cần.
“Em biết khi xưa hai nhà Vân Văn có quan hệ tốt, nhưng mấy năm nay, bên họ Vân đã suy tàn, không còn ngang hàng với nhà họ Văn từ lâu rồi.” Nét cười lóe qua nơi khóe mắt đuôi mày, người phụ nữ nghiêng người tới gần, giọng nói hấp dẫn quanh quẩn bên tai anh ta: “Liên hôn, cũng nên chọn đối tượng có giá trị, không phải sao?”
“Chắc hẳn người khác không biết, nhưng em rất rõ, hai năm gần đây từng nước đi của anh ở nhà họ Văn gian nan ra sao. Điều anh cần nhất, chính là những trợ giúp để leo lên cao, chứ không phải lực cản ngăn trở bước tiến của anh.” Chẳng biết từ lúc nào, ngón tay thon dài đã đặt trên ngực người đàn ông, mắt Lương Cảnh Ngọc ánh lên nét cười ranh mãnh: “Cảnh Tu, em có thể giúp anh.”
Áo sơ mi mùa hè mỏng manh, từng động tác của của cô ta mang đến cảm giác ngứa ngáy, anh ta có thể cảm thấy rõ rệt.
Anh ta không đón nhận, cũng chẳng cự tuyệt.
Nhận được tín hiệu ngầm cho phép từ anh ta, Lương Cảnh Ngọc kiễng mũi chân, một tay kéo cà vạt của người đàn ông xuống, cô ta dâng lên đôi môi đỏ tươi.
-
Giữa màn đêm, tại hành lang bên cạnh sau hàng cây phía đình nghỉ mát, người đàn ông mặc áo khoác đen lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc.
Đốm lửa nhỏ kẹp ở đầu ngón tay chớp tắt, người đàn ông hơi ngả cơ thể về sau, dựa vào cột hành lang, âm cuối kéo dài để lộ vẻ lười biếng.
Chậc.
Đồ cặn bã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.