Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 4:




Xe chậm rãi dừng lại, Khương Tư Nguyên và Vân Kiều xuống xe.
Vân Kiều vốn không chú trọng cách ăn mặc, hôm nay thì cô đặc biệt chú ý, để Khương Tư Nguyên đề cử thợ trang điểm tốt nhất. Cô xõa tóc dài xuống vai, chiếc váy ngắn màu xanh kết hợp với lớp trang điểm tinh xảo, trông cô thanh nhã thoát tục.
Thợ trang điểm mạnh dạn đánh cho cô phấn mắt màu xanh, nước da trắng lạnh của Vân Kiều hoàn toàn có thể thích ứng, đây là màu sắc mà người bình thường sẽ không thử, nhưng dùng trên mặt cô thì tựa như đang dệt hoa trên gấm.
Làn da cô gái mịn màng, khuôn mặt căng mọng tràn đầy collagen, thợ trang điểm khen không ngừng, trang điểm cho người đẹp như vậy, quả thực rất hưởng thụ.
Nếu không phải trên mặt cô đang có phấn, Khương Tư Nguyên thật sự muốn đưa tay sang nhào nặn: “Người đẹp Kiều Kiều, tớ mê nhan sắc của cậu quá.”
Vân Kiều cười khẽ.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người đến nhà họ Văn. Lúc Vân Kiều xuống xe, trong tay cầm hộp bánh kem hình vuông.
Từ khi hai cô gái trẻ tuổi bước vào phòng tiệc, đã có người lén bàn luận, vài ánh mắt bâng quơ lướt qua cô, mang đầy ẩn ý.
Văn Ngạn Trạch đang dạo quanh giữa đám người, tầm mắt dừng lại.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ấy vốn nên là vị hôn thê của anh ta, buồn cười một điều, vì để giữ gìn mặt mũi của nhà họ Văn, ngay cả vị trí thực sự của mình, anh ta cũng bị ép phải phân chia cho người khác.
Cảm xúc trong mắt chợt lóe lên, Văn Ngạn Trạch gọi trợ lý tới, lặng lẽ dặn dò.
Chẳng mấy chốc, có người bước đến trước mặt Vân Kiều: “Cô Vân, Tổng giám đốc Văn bảo tôi dẫn cô qua.”
Vân Kiều nhớ rõ người này, là nhân viên của nhà họ Văn, nhưng cô không hề biết hiện tại hai anh em nhà họ Văn đang đấu đá.
Không chỉ về mặt kinh doanh, mà còn cả con người.
Sân vườn yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng, Vân Kiều cũng khá quen thuộc với con đường của nhà họ Văn, trợ lý vừa chỉ về một hướng, cô đã biết ngay là nơi nào. Vân Kiều cầm bánh kem bước qua.
Gió đêm hiu hiu, Vân Kiều kéo làn váy, sửa sang lại chốc lát rồi chậm rãi tiến về phía trước, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nam nữ đang trò chuyện.
Cô đứng dưới tàng cây, nhìn bóng dáng quen thuộc ở đằng kia, bước chân từ từ trở nên nặng trịch, cho đến khi giọng người phụ nữ cuốn theo gió bay vào tai cô.
“Điều anh cần nhất, chính là những trợ giúp để leo lên cao, chứ không phải lực cản ngăn trở bước tiến của anh.”
“Cảnh Tu, em có thể giúp anh.”
Người phụ nữ dựa sát vào lòng người đàn ông, cô ta lẳng lặng dụ dỗ, khiến người đàn ông cúi đầu.
Họ thoải mái ôm hôn, chẳng khác nào đòn sấm sét xé nát vẻ bình tĩnh của cô, đánh vỡ khung cảnh bình yên hài hòa.
Cảnh thân mật hiện lên trước mắt, lòng bàn chân Vân Kiều lạnh lẽo, một luồng khí lạnh xộc lên, càn quét toàn thân. Cô nhìn đăm đăm hai bóng người quấn quýt chặt chẽ trong đình nghỉ mát, lồng ngực nổ vang.
Biết bao nỗi chua xót khổ sở dữ dội bao trùm khắp lồng ngực, tựa như cơn sóng to gió lớn khó có thể yên tĩnh trở lại, từng đợt nối tiếp từng đợt đánh tới, tường thành pháo đài vốn kiên cố của cô đột ngột sụp đổ.
Hóa ra, “thật lòng” trong miệng anh ta, không phải duy nhất, mà là chia sẻ cho nhiều người.
Hộp vuông được đóng gói tỉ mỉ rơi xuống đất, bánh kem vương vãi.
Tiếng động bất ngờ xuất hiện, kéo người trong đỉnh nghỉ mát về hiện thực, Văn Cảnh Tu mạnh mẽ đẩy người phụ nữ trong lòng ra, ánh mắt nặng nề rơi thẳng lên người Vân Kiều.
Cô không hề chạy trối chết, ánh đèn đường chiếu xuống, cô đứng thẳng lưng, bóng cô ẩn hiện dưới tàng cây, gương mặt cô u ám, đôi mắt cô trống rỗng.
Trước kia, từng món ăn cô làm trong vội vã, Văn Cảnh Tu nhớ mãi không thôi, còn giờ cô dâng lên của ngon vật lạ, cũng không thể lọt nổi vào mắt anh ta.
Từ thời còn học tập bận rộn, đôi bên vẫn kiên trì mỗi ngày một cuộc điện thoại và vô số tin nhắn, cho đến hiện tại, xa cách mười ngày nửa tháng họ mới gặp mặt một lần, tất cả như điềm báo, chỉ tại cô cố chấp không muốn tin.
Chỉ cần cô để tâm thêm vài phần, đào sâu tìm tòi là có thể nhận ra vô vàn sơ hở. Nhưng cô vẫn cứng đầu hết lần này tới lần khác, cứ phải để con tim bị đâm tan nát, trải qua đau đớn thì mới chấp nhận đối diện với sự thật.
“Kiều Kiều.”
Văn Cảnh Tu nắm chặt tay, cả người căng thẳng, cơn nóng giận không biết nên xả vào đâu.
Anh ta muốn tiến lên giải thích, nhưng cuộc điện thoại từ ba đã đến không đúng lúc, cảnh cáo tình cảm và lý trí của anh ta.
Lương Cảnh Ngọc lẳng lặng bước tới gần anh ta, nhắc nhở: “Cảnh Tu, buổi tiệc sắp mở màn, bác Văn đang chờ anh đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy ba anh ta nâng đỡ con ruột, nhưng vẫn không bỏ bê anh ta. Nếu anh ta làm trái ý ba ở giai đoạn mấu chốt này, thì dựa theo tính cách của ba, chỉ sợ thừa dịp anh ta còn chưa cứng cáp cánh chim, ông ta sẽ bẻ gãy không chút nương tay!
Hai năm nay, anh ta đã chứng kiến mặt tối trong cuộc tranh đấu gay gắt của xã hội, nếu mất đi danh tính Văn Cảnh Tu, không khó để tưởng tượng rằng anh ta sẽ rơi vào cảnh chèn ép ác liệt thế nào, đến lúc đó càng không thể che chở cô gái mà anh ta yêu thương.
Hiện giờ, anh ta vẫn chưa đủ khả năng để mạo hiểm, răng có bị đánh nát cũng phải nuốt xuống.
-
Hai người kia lướt qua vai cô, Vân Kiều không đợi được lời giải thích nào, chỉ thấy một tin nhắn Văn Cảnh Tu gửi tới: [Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhớ tin tưởng anh.]
Tin tưởng...
Chưa bao giờ cảm thấy một từ ngữ vô cùng đơn giản cũng có thể đè nặng ngực cô đến vậy.
Phòng tiệc xa hoa long trọng, tiếng người ồn ào, khách khứa tụ tập dưới một mái nhà, nhà họ Văn chủ động nhắc tới hôn ước hôm nay, cũng nói rõ trước mặt mọi người: “Không muốn dùng trò đùa nhiều năm trước để trói buộc lớp trẻ.”
Cũng không biết nhà họ Văn làm sao thuyết phục được Vân Nghiệp Thành tham lam phối hợp trước quan khách, tuyên bố hai nhà hòa bình giải trừ hôn ước, bảo toàn thể diện cho đôi bên.
Ai biết rõ nguyên do bên trong của việc này cũng giữ kín như bưng, còn người không biết thì xem như chuyện thú vị. Vốn không có nghi thức đính hôn chính thức, không ai tính toán chi li, họ chỉ nghĩ đến cách nịnh bợ nhà họ Văn đang phát triển không ngừng.
Nam chính trên sân khấu trông phong độ bắt mắt, chẳng người nào quan tâm đến đối tượng hôn ước còn lại của nhà họ Vân suy tàn đang ở đâu.
Khương Tư Nguyên tìm kiếm Vân Kiều trong bữa tiệc, điện thoại không gọi được, gửi tin nhắn không trả lời, Khương Tư Nguyên lo lắng vô cùng.
Mặc dù hiện tại cô ấy cực kỳ chán ghét tên cặn bã giả vờ giả vịt kia, nhưng đứng trên địa bàn của người ta, cô ấy không thể không nhờ anh ta giúp đỡ: “Văn Cảnh Tu, anh biết Kiều Kiều ở đâu không?”
“Cô ấy vẫn chưa về sao?” Trong mắt Văn Cảnh Tu hiện lên vẻ lo lắng.
“Vừa rồi cậu ấy vui mừng cầm bánh kem qua tìm anh, kết quả chỉ mình anh trở về, có phải ban nãy anh nói chia tay với cậu ấy không?”
Cô và Vân Kiều cùng bước vào, chẳng mấy chốc thì Vân Kiều ôm bánh kem muốn đến gặp Văn Cảnh Tu, sau đó chỉ có Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc lần lượt trở về phòng tiệc. Khi ấy có vô số ánh nhìn, cô ấy không thể xông thẳng lên, nhưng qua hồi lâu, cô ấy không đợi được Vân Kiều, chỉ nghe thấy mỗi tin tức “Giải trừ hôn ước”.
Khương Tư Nguyên bỗng nhận ra điều bất ổn, Văn Cảnh Tu lập tức sai người dẫn cô ấy đi tìm. Sân sau không thấy Vân Kiều, chỉ còn chiếc bánh kem bị dập nát.
Chẳng ai biết, giờ phút này Vân Kiều đang ở bệnh viện.
Chứng kiến Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc trong đình nghỉ mát, quả thực cô đã suy sụp, chỉ đứng đờ người trong gió đêm, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì hay làm gì.
Tuy nhiên, chẳng đợi cô suy nghĩ, bệnh viện thình lình gọi điện khẩn cấp, thông báo ông nội cô đột ngột ngã bệnh, ông đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Tin tức bất ngờ khiến sắc mặt Vân Kiều trắng bệch, cô hoảng sợ rời khỏi nhà họ Văn, mặc lễ phục dạ hội tinh xảo chạy vào bệnh viện.
Trang phục “kỳ quái” của cô hấp dẫn vô số ánh mắt trong bệnh viện. Vân Kiều thở hổn hển đứng ngoài phòng cấp cứu, gương mặt trở nên đỏ bừng vì vận động mạnh, trong mắt cô đầy tơ máu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đèn báo trong phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh lá cây, cuối cùng bác sĩ cũng mang đến tin tức mà Vân Kiều lo lắng chờ đợi: “Tạm thời ông cụ không nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo thì phải đặc biệt chú ý, để ông ấy nghỉ ngơi thật tốt, giữ cho tâm trạng vui vẻ bình thản.”
Nói trắng ra, là phải cẩn thận từng li từng tí để giữ vững tình trạng hiện giờ, không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào, bằng không, sẽ đánh vỡ cán cân đang duy trì sinh mệnh của ông.
Ông cụ được đưa vào phòng bệnh để hồi phục, Vân Kiều dốc lòng chăm sóc, lúc ngồi xuống bên giường nghỉ ngơi, cô mới phát hiện di động đã hết pin và tự động tắt nguồn.
Chờ cô kết nối nguồn điện, Khương Tư Nguyên gọi điện tới trước: “Kiều Kiều, rốt cuộc cậu cũng chịu nghe điện thoại, cậu đang ở đâu? Bây giờ thế nào? Cậu đừng nghĩ quẩn.”
“Văn Cảnh Tu giải trừ hôn ước vì anh ta không biết tốt xấu, cậu đừng làm khó chính mình, cậu ở đâu? Tớ đến tìm cậu.” Khương Tư Nguyên biết cô thích Văn Cảnh Tu nhiều năm. Lúc không liên lạc được, cô ấy sợ Vân Kiều sẽ làm điều ngu ngốc, nên không hề nghĩ ngợi gì, bộc lộ thẳng hết nỗi lo trong lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy không biết, sự thật bất ngờ này đã đè nặng trên vai Vân Kiều thêm lần nữa.
“Giải trừ, hôn ước?” Giọng nói Vân Kiều run rẩy, biểu cảm trên mặt dần vỡ vụn.
Vân Nghiệp Thành cũng nhận được tin, ông ta dẫn vợ Vương Mạn Chi khoan thai đến, thấy Vân Kiều “bình tĩnh” ngồi ở phòng bệnh, trông cô như hết sức thờ ơ với tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm nay.
“Cảnh Tu còn đang tìm cô, cô mau gọi lại cho người ta đi.” Vương Mạn Chi tiến lên đẩy cánh tay cô.
Cánh tay bị chạm vào, Vân Kiều nghiêng người đứng lên, thấp giọng khàn khàn: “Ông nội đang nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói.”
Dẫu trời sập xuống, cũng không thể để cho ông nội bị kích thích.
Vương Mạn Chi theo sát cháu gái phía sau, hai người bước vào hành lang, Vân Kiều mở lời chất vấn ngay: “Giải trừ hôn ước là sao?”
Vừa rồi Khương Tư Nguyên buột miệng nói, cô đã biết được đại khái mọi chuyện ở buổi tiệc - nhà họ Vân và nhà họ Văn thừa nhận giải trừ hôn ước.
“Cô bị từ hôn, không hiểu à?” Vương Mạn Chi không vui châm chọc.
“Vì sao tôi không nhận được tin tức nào? Dạo trước, các người còn ước gì tôi và Văn Cảnh Tu ở bên nhau, bây giờ đột nhiên thừa nhận từ hôn, nhà họ Văn đã hứa hẹn cho các người lợi ích gì?”
Vương Mạn Chi không ngờ sẽ bị cháu gái chất vấn, trước đôi mắt trong trẻo của Vân Kiều, tất cả vẻ ngụy trang của bà ta đều không tài nào che giấu được.
Nhà họ Văn rót vào một khoản tiền để nhà họ Vân bọn họ có được cơ hội trở mình, điều kiện là phối hợp với nhà họ Văn tuyên bố giải trừ hôn ước trong hòa bình. Vốn dĩ nếu giữ hôn ước thì nhà họ Văn không chịu hỗ trợ, trái lại, việc giải trừ hôn ước có thể giúp họ thu được một khoản, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi bàn bạc, đồng ý yêu cầu nhà họ Văn đưa ra.
Vừa rồi ở buổi tiệc, thấy Văn Cảnh Tu sốt ruột tìm người, bọn họ nghĩ đến tình cảm nhiều năm của hai đứa nhỏ sẽ không biến mất vô ích, và giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Văn cũng không có gì không tốt. Họ hy vọng Vân Kiều và Văn Cảnh Tu sẽ nối lại tình cũ, nên mới nhắc nhở Vân Kiều nhanh chóng gọi điện thoại.
Nhưng cháu gái này thật sự rất kỳ quái, nghe nói mình bị từ hôn, cô không khóc không ầm ĩ, chỉ lạnh lùng gặng hỏi bà ta, khiến bà ta thấp thỏm.
“Cũng không phải chúng tôi yêu cầu từ hôn, chỉ do người ta không cần cô, sao chúng tôi có thể cầu xin người ta cưới cô chứ?” Vương Mạn Chi có chết cũng không thừa nhận bản thân đã được lợi, chỉ đẩy hết nguyên nhân lên đầu Vân Kiều.
Cô gái lẽ ra nên yếu ớt khóc lóc vẫn bình tĩnh đến không ngờ, nhìn thẳng vào người phụ nữ mặt dày, cô lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi mặc kệ các người đã thỏa thuận gì với nhà họ Văn, nhưng tuyệt đối không được nói chuyện này cho ông nội.”
“Mấy chuyện này, tôi cũng chẳng thèm nói.” Vương Mạn Chi không muốn thừa nhận mình bị dọa sợ trước ánh mắt của Vân Kiều, bèn xách túi xoay người rời đi.
Đứng ở góc lầu không người, Vân Kiều đột ngột mất hết sức chống đỡ, cơ thể co lại, cô dựa lên bức tường rồi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cô thiếu thốn tình thân và sự quan tâm từ tấm bé, nên cô đã sớm hiểu rõ tính cách nhà bác cả. Điều giúp cô kiên trì chống đỡ chính là thái độ của Văn Cảnh Tu, nhưng giờ đây, Văn Cảnh Tu cũng từ bỏ cô vì lợi ích.
Nhà họ Văn đổi ý, nhà họ Vân thuận theo, ai nấy đều giành được thắng lợi, chẳng người nào quan tâm đến cảm nhận của cô.
Cô giống hệt một quân cờ, bị đặt vào bất cứ vị trí nào cần thiết. Lúc mối quan hệ giữa hai nhà tốt, cô trở thành sợi dây ràng buộc. Đến hiện tại thì họ không cần nữa, bèn gấp gáp muốn gạt quân cờ cản trở thắng lợi là cô qua một bên.
Sống trong vòng luẩn quẩn này, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết.
Dẫu ôm ấp bao rung động thời thơ ấu với Văn Cảnh Tu, cô vẫn biết, trong mắt người khác, rất nhiều điều quan trọng hơn cô.
Thuở nhỏ cũng vậy, cô đã quen từ lâu rồi.
Cô gái dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, trong mắt hiện ra gợn sóng lăn tăn, cô không muốn khóc.
Sợ ông nội tỉnh dậy rồi lo lắng, Vân Kiều không dám mặc lễ phục xinh đẹp này nữa, càng không thể qua đêm trong bệnh viện với bộ dạng chật vật như hiện giờ, cô đành trông nom ông đến gần rạng sáng, sau đó mới về nhà.
Nơi ở quen thuộc giúp cô có không gian để thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa, đã bị người ta bất ngờ ôm chặt vào trong ngực, như thể người nọ vừa tìm về được món đồ quý hiếm đã đánh mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.