Lâm Tử Nhiên bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, đây không phải là đại hiện trường truy tinh sao? Các thiên kiêu ngày thường phân tán khắp nơi, đều có fans quần thể và người mình ngưỡng mộ, các fans đều cảm thấy người mình thích mới là lợi hại nhất! Nhưng bọn họ không biết chính là, dù NPC pháo hôi có đeo thêm súng thần công vào cũng không bằng tiểu thiên sứ Mộ Dương chỉ một ngón tay nhà cậu!
Trong lòng Lâm Tử Nhiên tràn ngập tự hào, chẳng sợ Mộ Dương chỉ có một fans là cậu thì cậu vẫn phất cờ hò reo vì hắn!
Đứng về phía hắn mới là chân lý!
Lâm Tử Nhiên hợp hai tay lên miệng, hai mắt sáng ngời nhìn phía trước, hét lớn: “Mộ Dương lợi hại nhất! Mộ Dương thiên hạ đệ nhất!”
Mấy người bên cạnh thấy cậu kêu lớn tiếng như vậy, hoảng sợ, sôi nổi không cam lòng yếu thế hô to lên. Mộ gia này chính là Sùng Châu thành, cái thành nhỏ kia cách xa nơi này hàng trăm dặm, Phụng Hà thành bọn họ nhân tài xuất hiện lớp lớp, chẳng lẽ thua người đến từ bên ngoài?
Thanh âm hai bên hết đợt này đến đợt khác.
Bên trên còn chưa bắt đầu tỷ thí, bên dưới đã bốc mùi thuốc súng nồng nặc.
Tuy Lâm Tử Nhiên rất cố gắng, nhưng rốt cuộc đối phương người đông thế mạnh, thanh âm của cậu dần dần bị bao phủ, điều này khiến cậu có chút nhụt chí... Nhưng lúc này Mộ Dương đứng trên đài bỗng nhiên quay đầu lại.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ là Mộ Dương nghe thấy? Cậu nghiêm túc nhìn hắn, lộ ra ánh mắt cổ vũ!
Mộ Dương liếc mắt một vòng qua đám người, thoáng nhìn thấy thiếu niên gầy ốm trong đám người, ánh mắt cậu chuyên chú nhìn hắn, tựa hồ vô luận có bao nhiêu người đi nữa, ánh mắt cậu vẫn luôn hướng về phía hắn, giống như chính hắn, nháy mắt có thể tìm thấy cậu giữa đám đông.
Khóe môi Mộ Dương bất giác nhếch lên, yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.
Thực nhanh các tuyển thủ đã đến đông đủ.
Trên đài cao vang lên một tiếng chuông réo rắt, đám đông phía dưới tức khắc yên tĩnh.
Một đạo nhân trung niên áo lam đi ra.
Ông ta mặc một thân đạo bào màu xanh biển, dáng người mập mạp khuôn mặt tròn tròn, nụ cười thân thiện dễ gần, quanh eo treo bầu rượu và đeo một thanh trường kiếm dài bảy thước sau lưng. Chẳng qua thanh kiếm cùng khí chất của ông ta bất đồng, thân kiếm màu bạc thanh mảnh, trên chuôi kiếm treo tuệ kiếm màu hồng nhạt, trông như bội kiếm của nữ tu.
Bất quá hầu hết tu luyện giả đều rất có cá tính, người thiên kỳ bách quái (kỳ lạ quái gở) nào cũng có, đạo nhân này không tính là quá hiếm lạ.
Ông ta nhìn quanh bốn phía, tủm tỉm cười nói: “Hiện tại tuyển chọn chính thức bắt đầu.”
Nhìn như không dùng lực, nhưng giọng nói to lớn vang vọng truyền khắp toàn trường, trực tiếp rơi vào tai mỗi người.
Đừng nhìn bộ dáng phúc hậu và khuôn mặt tủm tỉm cười vô hại này. Hắn là trưởng lão Chu Nhạc của Chấp Pháp Đường Thánh Cung, cũng là quan chủ khảo phụ trách tuyển chọn ở Phụng Hà thành - một trong chín tòa thành lần này.
“Phương thức rất đơn giản, vẫn là phương pháp cũ, mọi người đừng quá khẩn trương.” Chu Nhạc ha hả cười, lấy ra một viên tinh thạch hình thoi lớn cỡ một nắm tay ném xuống đất. Sau khi tinh thạch rơi xuống đất, ầm ầm biến thành một vách đá trong suốt cao mấy chục mét!
Lâm Tử Nhiên xem qua kịch bản, tự nhiên biết phương thức khảo hạch.
Vách đá này là pháp bảo thí nghiệm đặc chế của Thánh Cung, có thể hấp thu công kích của đối phương và phán đoán thực lực tiềm lực của đối phương, cho nên phương pháp thực sự rất đơn giản. Mọi người đem hết toàn lực đánh lên vách đá, vách đá sẽ phán đoán cấp bậc và độ tinh khiết linh lực của cường giả, hơn nữa còn giới hạn độ tuổi tuyển thủ dưới 20 tuổi, sử dụng linh bảo hoặc dược lực đều vô dụng. Dưới tình huống không dùng ngoại lực, cấp bậc và mức độ tinh khiết càng cao thì càng mạnh, vách đá phát ra quang mang càng sáng.
Các thiếu niên trên đài cao đều nóng lòng muốn thử, ai nấy đều tràn đầy tự tin vào bản thân.
Có thể lý giải, ngày thường bọn họ đều là chúng tinh phủng nguyệt (được mọi người vây quanh) mà lớn, nên đa số mắt cao hơn đầu, cảm thấy mình lợi hại hơn người khác.
Không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Chu Nhạc mỉm cười, ánh mắt hòa ái nhìn thiếu niên trước mặt mặc cẩm y màu bạc đứng cách hắn một cánh tay, thanh âm ôn hòa nói: “Vậy bắt đầu từ ngươi đi, đừng căng thẳng, dùng hết sức công kích, không cần sợ đánh hỏng.”
Thiếu niên mặc cẩm y màu bạc hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước vách núi, fans phía dưới hắn cổ vũ, hiển nhiên mang đến cho hắn áp lực không nhỏ, hắn nhắm mắt lại vận chuyển linh lực, đánh một chưởng thật mạnh trên mặt vách đá!
Thanh âm các fans dừng lại, khung cảnh một mảnh yên tĩnh.
Thiếu niên thập phần khẩn trương, mình thành công rồi sao? Nhất minh kinh nhân* sao? Tại sao đột nhiên không có âm thanh?
*Nhất minh kinh nhân: chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi.
Hắn chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy trên vách đá hiện lên một tia sáng yếu ớt rồi nhanh chóng dập tắt. Này, chuyện này không có khả năng.
Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, sao có thể kém như vậy?
Vẻ mặt Chu Nhạc vẫn cười tủm tỉm như cũ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Bình thường, lão phu phụ trách thí nghiệm tuyển chọn này cũng mấy chục lần rồi, ngươi thuộc loại phát huy bình thường, đa số người đều ở trình độ như ngươi, tuy rằng ngươi là một hài tử không tồi, nhưng xác thật không có duyên với Thánh Cung. Đi xuống đi, người kế tiếp.”
Sắc mặt các thiếu niên khác có chút tái nhợt: “.….”
Cái gì? Đây là trình độ đa số người bình thường sẽ phát huy sao? Thí nghiệm khó như vậy? Vừa rồi cẩm y thiếu niên kia bọn họ đều nhận thức, cảm giác là đối thủ ngang tài ngang sức với họ, ai biết...
Lâm Tử Nhiên xem cảnh này, thiếu nữa bật cười thành tiếng.
Mập mạp này chẳng lẽ không biết nói vậy mọi người sẽ càng căng thẳng hơn sao?
Lại nói, Chu Nhạc này cũng coi như người qua đường Giáp nổi danh trong kịch bản, thân là trưởng lão Chấp Pháp Đường nhưng tính cách hào sảng hài hước, nhiệt tình và yêu thích mỹ thực. Sau này là bạn của Mộ Dương ở Thánh Cung, không nghĩ tới là người tâm nhãn xấu như vậy.
Tuy thập phần sợ hãi và căng thẳng, nhưng đám thiếu niên đó vẫn căng da đầu bước lên, kết quả quả nhiên như lời Chu Nhạc nói, trình độ của họ giống như thiếu niên cẩm y màu bạc vừa rồi, là trình độ đại đa số người.
Người chín đô thành chỉ có thể phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt trên vách núi, vài người hèn mọn có thể làm vách núi sáng lên vài giây, nhưng không đủ đáp ứng tiêu chuẩn tuyển chọn của Thánh Cung. Dần dần quần chúng vây xem bên dưới cũng không lên tiếng nữa, khung cảnh thập phần yên tĩnh trầm mặc.
Quá tàn khốc.
Trong mắt đám thiếu niên thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm* bọn họ, ngay cả tư cách bái nhập Thánh Cung cũng không có.
*Kinh tài tuyệt diễm: vẻ đẹp khiến người khác phải kinh sợ.
Lâm Tử Nhiên vẻ mặt hiểu rõ, mấy tiểu tử này làm sao có thể so cùng Mộ Dương? Mộ Dương trời sinh là người đứng trên đỉnh cao, ngậm thìa vàng cũng không đủ hình dung tiêu chuẩn đầu thai này!
Ở tam giới này Huyền Diễm nói mình đứng thứ hai thì không ai dám nói mình đứng thứ nhất. Cho dù nguyên thân của Mộ Dương chỉ là một mảnh thần hồn nhỏ của Huyền Diễm, cũng tương đương với trời sinh tiên thể đạo cốt. Đây là vận mệnh, người khác muốn hâm mộ cũng không được.
Thật nhanh Mộ Dương đã đi đến trước vách đá.
Bởi vì trước đó nhiều người đã thất bại cho nên hiện tại mọi người đều mất hứng thú, cho rằng lần này cũng giống như lần trước, thậm chí có vài người đang chuẩn bị rời đi.
Ngay cả Chu Nhạc cũng nheo mắt lại, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Mộ Dương cũng không thèm để ý, hắn nhìn nhìn vách đá, không chút do dự càng không vận khí pháp môn xinh đẹp, chỉ một chưởng vô cùng đơn giản đánh xuống.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại!
Ánh sáng chói mắt phóng lên cao! Chiếu sáng toàn bộ quảng trường!
So sánh với vầng sáng này, những ánh sáng mỏng manh trước đó giống như đom đóm so cùng trăng sáng, không thể cùng xuất hiện!
Lâm Tử Nhiên đã sớm nhắm mắt lại, chờ ánh sáng dần dần tiêu tán, nhìn quanh thấy mọi người một bộ lóe mù đôi mắt, trong lòng không khỏi đắc ý.
Chu Nhạc híp đôi mắt chậm rãi trợn to, miệng chậm rãi há ra, bộ dáng ngây như phỗng.
Hắn chủ trì qua mười mấy lần tuyển chọn, chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy, thậm chí chưa từng nghe nói đến.
Lại có người có thể đánh ra thứ ánh sáng chói lóa trên vách đá linh thạch, độ sáng này rõ ràng đã vượt qua cực hạn của vách đá!
Đây là kiểu thiên tài gì!
Chu Nhạc lấy lại tinh thần, trong lòng tức khắc kích động, hắn vốn tưởng rằng Phụng Hà thành này tương đối kém cỏi, phỏng chừng không có hạt giống nào tốt, ai mà biết nhặt được bảo! Nếu mình đưa Mộ Dương về không biết phong cảnh thế nào đâu! Một màn hôm nay chính mình có thể khoe khoang vài trăm năm!
Nếu như có thể thu Mộ Dương làm đệ tử, vậy càng là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Chu Nhạc kích động nói năng lộn xộn, tiến lên bắt lấy tay Mộ Dương: “Thiếu hiệp họ gì?”
Mộ Dương tựa hồ có chút không thích ứng với sự nhiệt tình quá mức của vị trưởng lão Thánh Cung này, xấu hổ nói: “Kẻ hèn họ Mộ, Mộ Dương, đến từ Sùng Châu thành.”
Ồ, Sùng Châu thành chính là sự tồn tại lót đế trong 99 tòa thành, không ngờ lại xuất hiện bảo bối như này!
Chu Nhạc tiếp tục nhiệt tình nói: “Thiếu hiệp ngươi được chọn! Bây giờ đi cùng lão phu trở về Thánh Cung!”
Nói xong gấp không chờ nổi muốn mang Mộ Dương rời đi.
Đệ tử đứng sau hắn nhìn không được, khẽ kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Sư phụ, vẫn còn người chưa thí nghiệm xong đâu.”
Chu Nhạc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới còn người khác, ngượng ngùng gãi gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, “Vậy, thí nghiệm vẫn tiếp tục.”
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dương, ôn hòa nói: “Thiếu hiệp xin chờ một chút, để lão phu xử lý xong chuyện này sau đó sẽ đến tìm ngươi.”
Mộ Dương gật gật đầu: “A... tốt, ngài bận việc trước đi, việc này không quan trọng.”
Hắn nói xong liền nhảy từ trên đài xuống, Chu trưởng lão tính cách hào sảng thật sự làm người ta tay chân luống cuống.
Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa bật cười, cậu mím chặt khóe môi sau đó đi qua chỗ Mộ Dương nói: “Ta biết ngươi nhất định làm được.”
Ánh mắt Mộ Dương trong suốt sáng ngời, nghiêm túc nói: “Ta đã nói mang ngươi đi Thánh Cung thì nhất định sẽ làm được.”
Ôi, ta thực sự thích ngươi, ngày hôm nay cũng thích tiểu thiên sứ!
Bởi vì phía trên vẫn còn thí nghiệm, hai người ở một bên chờ đợi.
Chu Nhạc thật nhanh khảo hạch xong mấy tuyển thủ còn lại, toàn bộ không đạt đều bị loại, lúc này hắn ngay cả nói cũng lười, trực tiếp nhảy nhót tới trước mặt Mộ Dương, càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên này mi thanh mục tú, ngũ quan đặc biệt đẹp.
Nếu mình có được một đệ tử như vậy, trước mặt các trưởng lão khác tuyệt đối có thể diện!
Nhất là Kỳ đạo nhân lão đông tây kia, lần này chắc chắn bại bởi mình!
Nghĩ đến đó ngữ khí của Chu Nhạc càng thêm nhu hòa, ánh mắt càng thêm nóng rực: “Tuyển chọn đã kết thúc, chúng ta bây giờ trở về Thánh Cung phục mệnh. Lấy tư chất của thiếu hiệp, ngày sau tiền đồ vô hạn!”
Lâm Tử Nhiên yên lặng đứng sang một bên.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi vẫn luôn cho rằng da mặt mình đủ dày, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.”
Hệ thống: “Tôi không ngờ cậu cũng có lúc tự hiểu bản thân.”
Lâm Tử Nhiên:???
Mộ Dương rất trầm ổn, mặc dù lúc đầu có chút không quen sự nhiệt tình của Chu Nhạc, nhưng hắn thích ứng rất nhanh. Dù sao Chu Nhạc đường đường là trưởng lão Thánh Cung, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì ông ta hòa ái dễ gần mà tùy ý đối đãi, cung kính thanh giọng nói: “Đa tạ Chu trưởng lão đã tán thưởng, chỉ là trước khi đi Thánh Cung ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết có đáp ứng được không.”
Chu Nhạc sảng khoái nói: “Ngươi cứ việc nói.”
Mộ Dương nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, nói: “Đây là Lê Diệp bằng hữu của ta, ta muốn dẫn hắn cùng đến Thánh Cung.”
Sắc mặt Chu Nhạc trở nên cứng ngắc, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, chần chờ nói: “Thánh Cung cũng không phải nơi người thường có thể tiến vào, ngay cả ngoại môn đệ tử bình thường đều yêu cầu rất cao.”
Mộ Dương nói từng chữ một: “Nếu hắn không đi thì ta cũng không đi.”
Thái độ Chu Nhạc lập tức biến đổi, ha ha ha vỗ ngực nói: “Tuy rằng khó xử nhưng không phải lão phu không có cách nào, ngươi tìm đúng người rồi! Vừa vặn Chấp Pháp Đường của ta còn thiếu người quét rác... Yên tâm đi, chỗ đó của chúng ta rất sạch sẽ, cũng không có gì phải làm, chỉ là một cái tên thôi, không biết vị thiếu niên này có nguyện ý?”
Mộ Dương trưng cầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu: “Ta nguyện ý.”
Mộ Dương khom lưng chắp tay hành lễ với Chu Nhạc, trịnh trọng nói: “Đa tạ Chu trưởng lão, Mộ Dương khắc trong tâm khảm.”
Chu Nhạc xua xua tay cười nói: “Khách khí khách khí, việc nhỏ không đáng nhắc.”
Hắn cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, cảm thấy chính mình thật thông minh. Mình đem Lê Diệp đến Chấp Pháp Đường chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng Mộ Dương và Lê Diệp tình thâm nghĩa trọng như vậy, có Lê Diệp ở chỗ hắn, còn sợ Mộ Dương không bái hắn làm thầy sao?
Việc này nói đến ai cũng vui mừng, Chu Nhạc cười lớn một tiếng, sờ sờ bụng của mình nói: “Chúng ta trở về Thánh Cung thôi!”
………………
Thời điểm trở về Chu Nhạc sử dụng phi kiếm, tốc độ còn nhanh hơn Mây thú lúc trước.
Lâm Tử Nhiên lần đầu ngồi phi kiếm, cảm giác có chút hồi hộp mới lạ, thế giới tiên hiệp đúng là khác biệt, nơi nơi đều kích thích thật thú vị.
Một đường thập phần thuận lợi.
Bởi vì Thánh Cung xa xôi, Chu Nhạc dùng phi kiếm bay suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng mang bọn họ tới Thánh Cung.
Lâm Tử Nhiên đứng dưới chân Thánh Cung nhìn lên, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Tuy rằng trong kịch bản cũng hình dung qua về sự nguy nga bao la hùng vĩ của Thánh Cung, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn chấn động vô cùng. Thánh Cung trước mắt cũng không phải một tòa cung điện, mà là một dãy núi trải dài liên tiếp, loáng thoáng một vài đình đài lầu các ẩn trong dãy núi, sương khói lượn lờ quanh không ít ngọn núi cao chót vót, mà trước sơn môn rộng lớn là hàng ngàn bậc thang bạch ngọc, tầng tầng lớp lớp cơ hồ không nhìn thấy điểm cuối.
Ngẩng đầu nhìn lại, trong dãy núi có một ngọn núi cao vút, sắc bén như trường kiếm đâm thẳng lên trời, đó chính là địa phương truyền thuyết mà Thần Tôn Huyền Diễm quy ẩn —— Thánh Sơn.
Thánh Sơn là cấm địa tối cao nhất Thánh Cung, nghe nói bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, ước chừng đã mười mấy vạn năm chưa từng mở ra.
Chu Nhạc mang theo Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên ngự mây đi lên, thật nhanh liền tọa lạc ở một ngọn núi xanh um tươi tốt. Bảo Giáng Phong này là đỉnh núi của Chu Nhạc, cũng là Chấp Pháp Đường.
Nhìn thấy Chu Nhạc trở về, đệ tử bên trong đều xúm lại chào hỏi, cười nói: “Sư phụ, người đó về sau là sư đệ của chúng ta sao?”
Chu Nhạc đĩnh bụng, cười vang nói: “Không sai, chờ chính thức tổ chức lễ chọn sư, hắn chính là tiểu sư đệ của các ngươi! Hảo.. đi đi đi, đã làm xong việc chưa, đừng đứng đây xem náo nhiệt.”
Dứt lời hắn quay đầu hòa ái nói với Mộ Dương: “Còn mấy ngày nữa các trưởng lão khác mới trở về, ngươi tạm thời cùng Lê Diệp ở Tây Uyển đi, nơi đó linh khí sung túc thích hợp tu luyện, chờ tổ chức lễ chọn sư, lão sư sẽ tự mình chọn một động phủ thích hợp cho ngươi.”
Mộ Dương rất ngoan ngoãn nói: “Hảo, đa tạ Chu trưởng lão.”
Lâm Tử Nhiên thật sự có chút đau lòng cho tên mập mạp này, hắn lòng Tư Mã Chiêu muốn thu đồ đệ người qua đường đều biết, nhưng lại không biết tồn tại cường đại nhất sẽ xuất hiện, đừng nói ngươi chỉ là kẻ hèn trưởng lão Chấp Pháp Đường, cho dù đại trưởng lão Xích Phong chân nhân muốn cũng không dám đoạt với Huyền Diễm, hiện tại không ai nghĩ tới Huyền Diễm thần ẩn mấy chục vạn năm lại đi ra thu đồ đệ.
Tóm lại, vai chính thụ chú định chỉ có thể là đồ đệ của vai chính công!
Lâm Tử Nhiên nhìn Mộ Dương, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, thật đáng tiếc, đáng thương cho ngươi một mảnh tình ý cháy bỏng, đối phương lại lạnh như băng tuyết, cự người ngàn dặm! Huyền Diễm không hiểu phong tình, như vậy tiểu thiên sứ sẽ không thích.. Nếu cậu mà có cây búa trong tay, chắc chắn đập đầu chó của Huyền Diễm lâu rồi!
Đương nhiên một phần nguyên nhân vì cậu không có búa, cho nên mới làm nam hai đáng thương.
Nếu không lấy tính cách cố chấp bướng bỉnh của thằng nhãi con Lê Diệp, khẳng định không đến mức đến chết mà vẫn yêu thầm.
Ấy, nghĩ xa quá rồi.
Chu Nhạc an bài đệ tử mang Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên đến Tây Uyển, rồi nhanh chóng rời đi.
Dẫn bọn họ đi là một sư huynh tên Tất Từ, đại đệ tử của Chu Nhạc, nơi này nhiều việc vặt đều do hắn an bài, là một vị sư huynh vô cùng bình dị gần gũi.
Tất Từ đưa họ đến một khoảnh sân thanh u, cười nói: “Hai vị sư đệ tạm thời ở nơi này, nếu có chuyện gì hoặc yêu cầu cái gì cứ trực tiếp đến tìm ta.”
Mộ Dương khách khí nói: “Đa tạ sư huynh.”
Tất Từ cười ha hả rời đi.
Mộ Dương nhìn chung quanh một vòng, quay đầu nói với Lâm Tử Nhiên: “Ngươi cảm thấy ta nên bái vị Chu trưởng lão này làm sư phụ không?”
Tâm tư Chu Nhạc quá rõ ràng, Mộ Dương thập phần cảm kích hắn hỗ trợ đem Lê Diệp đến đây, đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần thẳng thắn, tri ân báo đáp, xem ra đang suy xét muốn bái Chu Nhạc làm sư phụ.
Nhưng Lâm Tử Nhiên biết bái sư không thành, bởi vì lão công của ngươi sẽ tới đoạt người!
Lâm Tử Nhiên nghiêm trang nói: “Nghe nói ở lễ chọn sư các vị trưởng lão khác cũng sẽ tới, trưởng lão chọn đệ tử, đệ tử chọn trưởng lão, chỉ khi hai bên hài lòng mới có thể bái sư thành công. Chúng ta vừa mới tới không bằng yên tĩnh xem kỳ biến, không cần vội vàng đưa ra quyết định.”
Mộ Dương gật đầu cười: “Cũng đúng.”
Tàng Kinh Các của Thánh Cung bao quát tất cả pháp điển thiên hạ vạn vật, nhưng chỉ nội môn đệ tử mới đủ tư cách tiến vào, chờ hắn bái sư chính thức trở thành đệ tử Thánh Cung, tự nhiên có thể đi Tàng Kinh Các tìm đọc điển tịch, tìm biện pháp trợ giúp Lâm Tử Nhiên tu luyện!
Về phần rốt cuộc chọn vị trưởng lão nào làm sư phụ, kỳ thực hắn cũng không quan tâm lắm.
……………………
Hai người từ chỗ này đi xuống, bởi vì tu vi của họ chưa tới tích cốc, cho nên một ngày ba bữa cơm đều do Tất Từ sư huynh sắp xếp người đưa tới.
“Chúng ta đều đã tu luyện đến tích cốc, hằng ngày rất ít ăn đồ linh tinh, có chút đơn sơ hai vị sư đệ đừng để ý.” Khuôn mặt tròn tròn của Tất Từ sư huynh có chút ngượng ngùng.
Mộ Dương không hề có chút không vui nào, khách khí nói: “Như vầy đã tốt rồi, đa tạ sư huynh.”
Tất Từ rất thích Mộ Dương, cảm thấy thiếu niên này không chỉ thiên phú dị thường mà tính cách cũng làm người vui vẻ, liền cười nói: “Ta đây đi trước.”
Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên cùng ăn cơm ở trong sân.
Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn đồ ăn trong bát, lá cải trong suốt đẹp đẽ như ngọc, thật là vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn Thánh Cung này có đủ chủng loại rau dưa, nói không chừng là linh thảo gì đó. Nhưng khi cậu bỏ vào miệng nhai nhai, hương vị nhạt nhẽo, thiếu chút hỏa hầu, thực sự không ngon, quả thực phí phạm của trời.
Trong lòng cậu khẽ động, Mộ Dương rất nhanh sẽ bái Huyền Diễm làm sư phụ, đến lúc đó chỉ còn mình cậu ở nơi này, cần phải suy xét sinh hoạt sau này. Ví như ngọn núi phía sau tiểu viện này, đó là một địa phương không tồi!
Núi hoang hẻo lánh ngoài thành Sùng Châu trước kia đều được cậu biến thành vườn cây ăn trái vật tư phong phú, hiện tại Thánh Cung linh quả linh thực linh thú nhiều không kể xiết, còn sợ về sau không thể ăn thỏa thích hay sao?
Thiếu không phải là nguyên liệu nấu ăn, mà là kỹ thuật nấu nướng!
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên đã quy hoạch tốt cho mình sinh hoạt cá mặn hạnh phúc sau khi Mộ Dương rời đi.
Nghĩ đến thời điểm cậu vừa tới thế giới này còn ghét bỏ ngày tháng gian khổ không tốt, bây giờ nghĩ lại thật là sai lầm, thế giới này sinh hoạt muôn màu muôn vẻ cỡ nào.
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ tâm tình vui sướng, vội vàng ăn xong bát cơm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Hôm nay Tất Từ sư huynh lại đến, cười nói: “Các vị trưởng lão ngày hôm qua đều đã trở về, không lâu nữa trong cung sẽ tổ chức lễ chọn sư cho đám đệ tử mới, về sau chúng ta chính là đồng môn sư huynh đệ! Đây là pháp quyết nhập môn thông dụng của Chấp Pháp Đường chúng ta, sư phụ bảo ta đưa trước cho ngươi, còn đây là mười khối linh thạch cao cấp, tu vi của Mộ Dương sư đệ hẳn là dùng được.”
Pháp quyết thì còn tốt, nhưng vừa ra tay đã xuất ra mười khối linh thạch cao cấp, còn là đệ tử chưa chính thức nhập môn, Chu Nhạc quả thật hào phóng, mượn sức nhân tâm a.
Tất Từ lại mỉm cười với Lâm Tử Nhiên: “Lê Diệp sư đệ tuy không thể bái nhập nội môn, nhưng về sau ở nơi này chúng ta chính là người một nhà, quần áo và linh thạch hạ phẩm này đều tặng cho ngươi.”
Nói xong lấy ra một cái bọc, ngoài pháp quyết và linh thạch cấp cao cho Mộ Dương còn có quần áo và hạ phẩm linh thạch cho Lâm Tử Nhiên.
Vải dệt quần áo này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng sờ lên thập phần rắn chắc, nhìn kỹ trong đó ẩn hiện ngân quang mờ ảo, phẩm chất thật sự không tồi. Linh thạch hạ phẩm tuy có ít tác dụng đối với tu luyện, nhưng chúng thập phần thực dụng trong giao dịch mua bán hàng hóa!
Ngay cả chính mình mà cũng hối lộ, tên mập kia thật sự dụng tâm lương khổ, đáng tiếc..
Tất Từ đưa đồ xong chuẩn bị rời đi, đúng lúc này một tên đệ tử từ bên ngoài xông vào, lớn tiếng gọi: “Tất Từ sư huynh! Huynh biết ta đưa tin gì đến không!”
“Ổn trọng một chút, hô to gọi nhỏ làm cái gì?” Tất Từ giận dữ nói.
Đệ tử chạy tới kia thở hồng hộc, hiển nhiên là quá kích động, hồi lâu mới hoãn khí nói: “Đại trưởng lão vừa mới tuyên bố, ba ngày sau sẽ mở Thánh Sơn!”
Tất Từ bị dọa há miệng, ngây ngốc chưa phản ứng lại.
“Đại sư huynh, là Thánh Sơn đó! 18 vạn năm chưa từng mở!” Đệ tử quơ tay múa chân nói: “Lần này phàm là đệ tử Thánh Cung đều có thể vào, nghe nói Thánh Sơn có rất nhiều thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí. Mười mấy vạn năm mới có một lần, chuyện tốt như vậy chúng ta lại gặp.”
“Đúng rồi, lễ chọn sư lần này cũng được tổ chức ở Thánh Sơn, đệ tử mới nhập môn cũng có thể tiến vào Thánh Sơn tìm kiếm linh bảo cho riêng mình, trong suốt quá trình các trưởng lão sẽ quan khán đệ tử mà mình muốn lựa chọn.” Đệ tử kích động gầm rú với Mộ Dương: “Mộ Dương sư đệ, lần này ngươi đúng là may mắn! Chuyện tốt như vậy cũng gặp được.”
Lâm Tử Nhiên cười thầm trong lòng, Mộ Dương may mắn chỗ nào, rõ ràng là các ngươi may mắn mới đúng, chuyện tốt như vậy cũng gặp.
Huyền Diễm quả thực ngưu bức, nhìn xem, thu đồ đệ mà thôi, nói mở Thánh Sơn liền mở Thánh Sơn, quả thực đệ nhất bá tổng tam giới, hào khí tận trời!
Kỳ thật mà nói, ngoại trừ tình yêu Huyền Diễm không thể cho Mộ Dương, thì việc hắn làm cho Mộ Dương đã đủ rồi, không keo kiệt tài nguyên tuyệt học, lại cực kỳ dụng tâm với đệ tử duy nhất, dốc túi truyền thụ.
Đáng tiếc cái Mộ Dương muốn lại là tình yêu của sư phụ.
Mà đó là điều duy nhất Huyền Diễm không thể cho hắn.
Cậu lặng lẽ nhìn thoáng qua Mộ Dương, tưởng tượng về sau sư đồ ngược luyến tình thâm, không khỏi thở dài. Rất khó nói ai đúng ai sai, đơn giản là một người yêu một người không yêu, một đoạn nghiệt duyên mà thôi.
………………
Cùng lúc đó, bên trong Thánh Sơn.
Huyền Diễm một thân bạch y, chậm rãi bước đi trên thạch đạo, nơi này chính là trung tâm Thánh Sơn.
Bước chân hắn thong thả không nhanh không chậm, Xích Phong chân nhân cúi đầu cung kính đi theo sau hắn.
Phía trước là một ngọn núi tuyết phủ xám xịt, một dòng suối nhỏ bao quanh chân núi, cá bơi lội tung tăng trong suối, Huyền Diễm chân đạp lên mặt nước, lưu lại từng đạo gợn sóng lăn tăn.
Trung tâm ngọn núi là một huyệt động thật lớn.
Trên mặt đất trên vách tường huyệt động cắm đầy đao kiếm, mấy chục vạn năm phủ bụi nơi này sớm bị bụi bặm che kín, mỗi một thanh thần binh đều toát ra hơi thở cường đại, dường như chúng nhận thấy có người bước vào, không chịu cô đơn hơi hơi chấn động.
Huyền Diễm mắt nhìn thẳng đi vào trung tâm hang động, tay phải nhẹ phất một chiêu, một đạo lưu quang rơi vào tay hắn, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm băng tinh.
Vô số thần binh dường như cảm nhận được hơi thở đáng sợ, trong nháy mắt đều an tĩnh trở lại.
Con ngươi Xích Phong chân nhân chấn động, có chút kính sợ nhìn Huyền Diễm và thanh kiếm kia, thanh kiếm đó.. hẳn chính là binh khí trong truyền thuyết của Tôn thượng.
Cũng không biết tại sao Tôn thượng phải mở Thánh Sơn, dẫn hắn đến nơi này để làm gì.
Huyền Diễm nhẹ nhàng vung tay lên, trường kiếm băng tinh kia xuyên thẳng vào lòng đất, chỉ lộ một phần ba ra bên ngoài, sau đó thân kiếm nhanh chóng biến thành ảm đạm, cuối cùng phủ kín một tầng bụi bặm, giống như đã cắm ở đây hàng vạn năm.
Xích Phong chân nhân có chút khó hiểu.
Huyền Diễm nghiêng mắt nhìn về phía hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Ai có thể lấy thanh kiếm này ra, thì đó chính là người ứng kiếp, Ngô sẽ đích thân thu hắn làm đồ đệ.”
****