Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 34:




Chúng tôi đồng loạt quay lại phía sau, một cô nhân viên xinh đẹp tất tả chạy đến, tiếp đó là nhà thiết kế tận tâm của chúng ta và một cái hộp nhỏ.
Chuyện gì đây??
Không phải muốn đòi tiền chứ?
Tuấn Anh ca ca đã nói sẽ thanh toán tất cả mà? Hay anh ta quên béng chuyện này và để mặc chúng tôi tự mình chi trả rồi??
Mẹ ơi, thế thì bách nhục! Thẻ vip đen này có dùng được ở đây không?? Mà dùng được thì cũng không ăn thua,tôi làm gì có mang theo nó!!
Hay là vay của em gái hờ?
Nhìn Ngọc Nhi có vẻ giàu thế kia cơ mà..
“Có chuyện gì?” Ngọc Nhi nhíu mày, cao ngạo hỏi.
“Tiểu thư, cô không thể cứ thế mà đi được!” Nhà thiết kế tiến đến gần tôi mở cái hộp nhỏ ra rồi ngồi sụp xuống “Cô còn chưa thay giày!”
Trong hộp là một đôi giày cao gót cực kì tinh xảo cùng tông với bộ váy dạ hội và trang sức trên người tôi. Những viên đá xanh ngọc tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc và lớp viền đăng ten trắng hoa mỹ bao quanh.. vừa tinh tế lại không quá xa hoa.
“Để tôi tự đi được rồi!” Tôi cười cười, rụt chân lại trước khi nhà thiết kế của chúng ta giúp tôi đi giày. Ngọc Nhi đứng nhích ra xa tôi một chút, vẻ thiếu kiên nhẫn cộng thêm vài phần khó chịu hiện rõ trong mắt.
“Đôi giày này là của ông trùm giày X thiết kế, cả thế giới chỉ có một đôi duy nhất..” Ai đó đứng phía sau đột ngột đọc ra tiểu sử của đôi giày xinh đẹp. Mẹ, đúng là ngôn tình có khác, tùy ý vơ cũng được một món đồ duy nhất trên thế giới!
Mà nữa.. Duy nhất thì quý giá, sao mấy ông thiết kế không làm cái gì cũng chỉ sản xuất một cái thôi đi??
“Chúng tôi xin tặng tiểu thư đôi giày này vì tiểu thư là người duy nhất thích hợp với nó!” Người vừa nãy tiếp tục lên tiếng trong khi tôi vẫn mải miết nhìn đôi giày đẹp đẽ được xỏ trên bàn chân trắng ngần của mình “Nhưng mà..”
“Có vấn đề gì nữa sao?”
“Thiếu gia Tuấn Anh nói thanh toán cho tiểu thư Ngọc Nhi và tiểu thư Tịnh Nhi..” người đó ngập ngừng “.. Còn tiểu thư đây.. Cô muốn thanh toán kiểu gì??”
.
.
.
Dây dưa mãi mới thoát ra được khỏi đó.
Lúc biết tôi chính là Tịnh Nhi sau khi giảm béo xong xuôi, ai nấy đều trố mắt ra nhìn tôi như thể sinh vật đến từ hành tinh khác!
Có gì lạ chứ, không phải các người đều là người kiến tạo cái đẹp hay sao? Vậy mà một người có vẻ đẹp tiềm tàng như Tịnh Nhi đây cũng không phát hiện ra được??
Kém!
Nơi tổ chức dạ tiệc cách khu thử đồ không xa lắm, tôi ngồi ngắm đôi giày đẹp đẽ kia có một lúc là đã tới. Cái đói vừa mới đến đã bị khu kiến trúc của tòa nhà tổ chức dạ tiệc đánh bay đi.
Chỗ này.. quá mức hoành tráng!!!!
Biệt thự chỗ tôi đang ở đã gọi là rộng, nhưng thú thật chưa là cái đinh gì so với chỗ này!!
Vườn lớn vô cùng với đủ các loài hoa được trồng xen lẫn với những cây bạch dương to lớn. Đường đi được lát đá hoa cương màu đen điểm vàng sáng lấp lánh như sự phản chiếu của trời đêm. Những cây hoa hồng leo được uốn thành từng cánh cổng hoa rực rỡ và treo đèn sáng lấp lánh. Phía xa là một hồ bơi nhân tạo, một sân cỏ mịn màng và một đài phun nước vĩ đại!
Cách đài phun nước khoảng 50m là khu nhà chính, hàng cầu thang dài xa hoa được trải thảm đỏ, phòng dạ tiệc siêu rộng với ánh sáng chói mắt từ những chiếc đèn chùm lớn nhỏ khác nhau được treo lên trần nhà.
Giữa phòng tuyệt nhiên không kê bàn ghế hay gì cả, có lẽ đó sẽ là chỗ để mọi người khiêu vũ khi tiệc bắt đầu. Hai góc phòng hai bên xếp đầy những chiếc bàn đựng đồ ăn và đồ uống, mấy người phục vụ ăn mặc lịch sự đứng bên cạnh chờ đợi. Góc trên khán phòng dựng một sân khấu lớn với rèm đỏ và hoa hồng rực rỡ..
“A..”
“Ối...”
“Tiểu thư, cô không sao chứ??”
Mải mê nhìn quanh, đã vậy còn là lần đầu mặc lễ phục và đi đôi giày cao thế này.. kết quả không thể tránh khỏi chính là vấp chân váy và ngã dập mặt!
À.. cái đoạn ngã dập mặt là ở đời sống thực thôi, chứ đây là ngôn tình cẩu huyết, làm sao có chuyện nữ phụ như tôi được ôm sàn??
Ngã vào một vòng ôm rắn chắc, tấm lưng trần của tôi có thể cảm nhận được rõ rệt sự nóng ấm và gồ ghề của một thân hình đã qua rèn luyện. Hương nước hoa nhè nhẹ nam tính hòa quyện với mùi ngọt ngào của không khí thượng lưu tạo thành một thứ hương vị khó tả.
Đảm bảo lại là trai đẹp cho coi!!
Có khi nào nhờ vấp ngã ở đây mà tôi tìm thấy được anh nam chính của cuộc đời mình không ta?
Anh ấy sẽ không phải bất kì ai trong dàn hậu cung của nữ chính và quan trọng nhất là không bị khuyết não!!!
“Ahahahaha~” Một tràng cười ròn rã vang vọng làm ai ấy đều quay qua nhìn chúng tôi.
Thất lễ quá!
Giữa chốn đông người mà ôm ấp nhau thế này thì thật không phải phép!!
Tôi cười trừ, vịn tay người đó đứng vững lại, cúi mặt ra vẻ e thẹn để khỏi phải nhìn thấy ánh mắt của mọi người. Mới lần đầu đi dự tiệc đã thể hiện rõ bản chất nhà quê lên tỉnh rồi, thất vọng vì bản thân quá mức!!
“Tổng giám đốc Tuấn Đạt..” Người vừa cười khi nãy tiếp tục lên tiếng khen ngợi “.. Anh thật có phúc! Vơ đại cũng có người đẹp ngã vào tay!!”
“Chú Đĩnh, chú quá lời rồi!” Người vừa đỡ tôi lập tức lên tiếng phản biện, giọng nói trầm ổn hòa cùng với tiếng cười nho nhỏ cũng không làm át được khí chất lạnh băng của anh ta.
Tôi quay phắt lại, chả còn buồn để ý đến hình tượng cm gì nữa.. Nam chính! Là nam chính đó!!
Trời ơi, sao tôi có thể ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ gặp được anh chàng xuất sắc nào đó trong cái thế giới cẩu huyết này không mê đắm nữ chính chứ??
Trời ơi, nữ phụ như tôi làm sao đủ khả năng thoát khỏi tay nam chính?? Cái tình tiết này có phải chính là để nhắc nhở tôi ai mới là người tôi nên yêu thích, sau đó bức ép tôi phải quay sang quyến rũ nam chính rồi hãm hại nữ chính cuối cùng bị hào quang nữ chính đánh bại.. giống với cốt truyện ban đầu không đây??
Trời ơi là trời..
ĐỪNG CÓ MƠ!!
Chị đây đã cố gắng thoát được một nửa rồi, làm gì có chuyện sẽ quay lại con đường chết chóc đó chứ?
“Anh Đạt!” Ngọc Nhi tiến đến thân mật khoác tay nam chính, ánh mắt nhìn tôi đã không còn dịu dàng như trước. Thay vào đó là chút ít cáu kỉnh, thêm một phần mỉa mai ghét bỏ “Mới đến đã tán tỉnh con gái rồi, thật hư nha~~”
“Không có!” Tuấn Đạt cao ngạo cười “Là cô ấy tự nguyện ngã vào vòng tay của anh!”
Tự nguyện?
Tự nguyện cái nồi!!
Cho chị đây thêm mười cái mạng chi cũng chẳng thèm dây vào với mấy kẻ biến thái như các người đâu!! Đôi kim đồng ngọc nữ các người đi với nhau là hoàn hảo lắm rồi!!
“Phải không.. “ Ngọc Nhi không vui, nhưng nụ cười trên môi vẫn nở rộ một cách chuyên nghiệp “..Chị à?”
“Chị?” Người lạnh lùng trầm ổn như nam chính có vẻ như cũng không tiếp nhận nổi sự thật tôi đã giảm béo thành công, ngạc nhiên nhìn lại một lượt.
Mấy vị khách gần đó thấy náo nhiệt cũng thi nhau nhìn qua lại, thi thoảng túm tụm lại bàn luận gì đó rồi che miệng cười.
Ban đầu bị nhìn kiểu này làm tôi có chút không quen, nhưng khi đi nhiều cùng Hạ Lam đến những nơi đông người. Tinh thần được tôi luyện nhiều vì đi đâu cũng có ánh mắt dõi theo, đã vậy còn học hỏi thêm được phần nào sự tự tin của Hạ Lam nên khi tới đây, bị nhiều người nhìn một cách lén lút hoặc công khai thật sự không làm khó tôi được nữa..
Thậm chí.. Tâm trí còn có chút hưởng thụ..
Các người chiêm ngưỡng đi!
Đứng ở trung tâm đây chính là một nữ thần thật sự!!
Nữ thần ấy với thân hình bốc lửa, khoác trên người bộ váy dạ hội đuôi cá màu xanh lam, phần lưng khoét sâu và được pha ren đầy khiêu khích. Mái tóc dài được quấn gọn lên và cố định bằng chiếc cặp đá màu xanh lấp lánh. Bộ trang sức Saphire Lục Bảo quý giá đeo trên người càng làm tăng giá trị của nó. Một đôi giày cao gót số lượng có hạn trên thế giới và một đôi chân ngọc ngà trắng muốt.
Song song với thân hình yêu kiều ấy là một khuôn mặt diễm lệ. Đôi môi đẹp mọng nước, sóng mũi cao thẳng tắp và đặc biệt nhất phải kể đến đôi mắt màu xanh ma mị. Hàng mi dày dài vút như cánh bướm chớp động..
Quá hoàn hảo!
“Xin lỗi, mải suy nghĩ nên không để ý!” Tôi cười giả lả, hình như kiểu cười này có sức sát thương lớn lắm thì phải.. Xem mọi người kìa, ai nấy đều ngẩn ra nhìn tôi là thế nào?? “Làm phiền anh rồi!”
“Cô là Tịnh Nhi?” Đạt có vẻ không quan tâm lắm đến lời xin lỗi vô cùng thật lòng của tôi, anh ta nhíu mày nghi ngờ hỏi. Trong mắt ẩn nhẫn đủ thứ cảm xúc kì quái, nửa ghét bỏ, nửa khinh thường lại có vài phần hứng thú.
“Phải!” Tôi cẩn trọng đứng lùi ra xa một chút, muốn chạy trốn “Ngọc Nhi ở đây nhé, chị ra ngoài hít thở không khí một chút!”
“Chị, chúng ta cùng đi đi!”
WTF??
Ở đó mà quấn quýt với nam chính đi chứ đi chung với tôi làm quái gì???
Sao tự dưng ngửi thấy mùi nguy hiếm vậy ta??
.
.
.
Ban công được xây hướng ra ngoài, uốn cong theo kiểu kiến trúc gothic, những chấn song bằng gỗ được đẽo gọt tinh xảo và nhuốm màu thời gian. Những chùm hoa Ti gôn màu hồng nhạt nở rộ như những chùm đèn nháy nho nhỏ dịu dàng. Đứng từ đây có thể thấy toàn bộ khung cảnh bên trong phòng tiệc, thế nhưng âm thanh ồn ào trong đó lại không lọt được ra đến ngoài này.
Quả nhiên là chỗ hẹn hò lén lút lý tưởng!
Và giờ này, tôi đang vô cùng may mắn được làm nhân-vật-chính trong vụ hẹn hò ấy đây!
Ngọc Nhi đứng phía ngoài lan can, quay lưng nhỏ về phía tôi, cảm giác lạnh lùng băng giá tựa thiên thần trên trời cao không nhiễm bụi trần.
Tôi đã suy nghĩ quá lên rồi đúng không!? Nữ chính của chúng ta thật sự chỉ muốn hít thở không khí trong lành thôi..
“Này!” Chưa kịp suy nghĩ xong xuôi, thiên thần xinh đẹp đó đã quay lại nhìn xoáy vào tôi, đôi mắt to tròn ẩn nhẫn những cảm xúc phức tạp xấu xí “Chị lại đây!”
“Huh ~” Lại gần đó làm gì? Mà này, em gái à, em nhỏ hơn chị đây cả chục tuổi đấy! Đừng có gọi kiểu ra lệnh thế đi! “Không muốn!”
“Mau qua đây!” Ngọc Nhi gằn giọng, vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ trên mặt. Mẹ nó! Sao lúc cô ta như thế này dàn nam chính nam phụ gì gì đó không xuất hiện mà nhìn đi? Cứ đến lúc cô ta hiền lương thục đức, dịu dàng động lòng người.. là thế nào?
Bàn tay vàng chó má!
“Đừng có nói chuyện với chị bằng giọng đó!” Tôi không cần vênh mặt thêm cũng đủ cao ngạo, vì chiều cao bình thường của Tịnh Nhi này đã hơn Ngọc Nhi, hôm nay còn đặc biệt đi đôi giày cao chót vót thế này, cảm giác như nữ chính chỉ là đứa trẻ vậy!
Một đứa trẻ khó chịu đáng ghét!
“Thì sao?” Cô ta cười khẩy, khinh thường cực độ “Bình thường chị cầu xin tôi nói chuyện với chị còn không được, nay được rồi lại giở giọng chê bai à?”
“Em đã học mấy lớp lễ nghi rồi?” Tôi khoanh tay, có chiều cao vượt trội trợ lực nên áp đảo cực kì “Vậy mà còn không biết cách nói chuyện với chị mình thế nào cho phải phép?”
“Chị nói ai không biết gì?” Nữ chính hừ mũi, hung hăng tiến sát vào tôi, bàn tay nhỏ với những móng tay xinh đẹp được cắt tỉa gọn gàng đính đá tinh xảo khẽ chỉa về phía ngực tôi “Chính chị mới là kẻ không biết gì!”
“...”
“Lần đầu đến dạ tiệc?” Ngọc Nhi thấp giọng nói, móng tay hận như không thể đâm thấu váy dạ hội của tôi, làm hỏng luôn bộ ngực vĩ đại đáng tự hào của tôi “Nhìn quanh nhìn quất.. Ai liếc qua cũng biết là đồ nhà quê!”
F*ck off!
Nhà quê thì sao??
Chị đây sống mấy chục năm vẫn là người nhà quê đấy!
Và.. hình như xuất thân của cô em cũng không hơn gì đám người nhà quê chúng tôi đâu ha?
“...”
“Biết điều thì đứng nguyên ở đây đi! Đừng có đi loạn làm mất mặt nhà họ Vi này!!” Ngọc Nhi cười khẩy, nhưng nụ cười ấy không hiểu sao rất nhanh chuyển thành sự dịu dàng méo mó giả tạo “A.. Anh??”
Chẳng buồn nhìn đến vẻ ngọt ngào vừa nở ra trên khuôn mặt như hoa như ngọc của cô em gái. Tôi quay người lại phía sau, một người đàn ông hờ hững tựa vào cửa, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ẩn sau cặp kính đen thâm thúy nhìn về phía chúng tôi.
*Muahahaha
~Ai đó đã trở về!!!
Đố các tình yêu biết ai nào??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.