Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 38:




Phòng tiệc rất nhanh lấy lại sự náo nhiệt sẵn có.
Vốn dĩ là vậy mà, thiếu mợ thì chợ vẫn đông. Dù không có một Trung Kiên xuất sắc thì vẫn còn vài Tuấn Đạt, Đại Việt hoặc Tuấn Anh nào đó..
Tôi vẫn ngây ngẩn người, đứng đó nhìn phòng tiệc dần dần đông đúc trở lại. Trong lòng phân vân không biết nên làm gì tiếp theo: đi tìm Tuấn Anh hay chạy theo xe đẩy của Trung Kiên??
Tuấn Anh đã biến mất từ lúc Trung Kiên kéo tôi theo tiếp khách, còn xe của Trung Kiên có lẽ đã đi tới bệnh viện rồi, vì tôi vừa nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu hú vang phía ngoài..
“Hey!” Giọng nữ ngọt ngào vang lên phía sau làm tôi giật nảy mình “Đến dự tiệc nhà tôi mà mặt mày như đưa đám vậy hả??”
“Hạ.. Hạ Lam?” Tôi nhíu mày nhìn qua, cô nàng xuất hiện xinh đẹp cực kì, tựa như búp bê nhỏ đặt trong tủ kính vậy.
Một bộ váy theo kiểu Gothic màu hồng đính đầy hoa khắp vai và chân váy, lại thêm mũ cài đầu nhỏ xinh đồng màu và một đôi giày hoa hồng tinh xảo.
Tôi mà là kẻ cuồng Loli đảm bảo Hạ Lam không có đường về!!
“Sao vậy?” Cô nàng đưa tay vuốt tóc, hớn hở buôn chuyện “Khi nãy ở đây xảy ra vấn đề gì à? Tôi đi vệ sinh xong thì thấy xe cứu thương tới!”
“Ừm..”
“A này, sao váy cậu ướt quá thế??” Hạ Lam nhăn trán kéo tôi ra khỏi đám đông “Ư.. Cái mùi này..”
“Có vấn đề gì à??” Tôi cũng đang thắc mắc đây, mình không dùng nước hoa hay lăn khử mùi gì đó mà sao tự dưng thân thể có mùi? Hay mình tiến hóa đến mức tự tỏa hương được rồi??
“Đi theo tôi!” Cô nàng nhanh nhẹn đưa tôi qua một khúc hành lang quanh co, sau đó đi lên tầng “Thứ này là đồ dụ côn trùng mà! Vườn nhà tôi trồng nhiều hoa lạ nên có nhiều ong lắm!”
“Dụ côn trùng sao?”
Quỳnh Chi làm đổ rượu lên người tôi..
Nhưng ly rượu ấy lúc đó đang ở trên tay chị ta, chẳng phải chậm phát hiện một chút thì kẻ bị ong xử lý sẽ là chị ta chứ chẳng phải tôi sao?
Có thể.. Thứ chất này không phải ở rượu.. Vậy thì ai là người đã bôi nó lên người tôi? Làm vậy với mục đích gì?
Bị ong đốt cũng chẳng thể chết được, lẽ nào là muốn tôi bị xấu mặt??
Quá nhiều ẩn số!!
Trời ơi, không phải dạo này mốt ngôn tình hòa với trinh thám đấy chứ?
Xem đi!! Cái truyện này đã hỗn tạp lắm rồi! Không cần pha thêm hóa chất gì nữa đâu!!!
“Cậu nên đi tắm!” Hạ Lam dẫn tôi tới một căn phòng ở cuối hành lang, đẩy tôi vào phòng tắm xa hoa rồi nói “Chất này bám dai lắm, bị ong đốt thì chẳng vui vẻ gì đâu!”
“Bạn tôi bị đốt rồi!” Tôi giữ hai tay vào cửa, ghim mình lại trước sức mạnh cường quyền của Hạ Lam “Tôi nghĩ.. mình nên đến bệnh viện!”
“Tắm xong tôi cho người đưa cậu đi!”
“Tôi không có đồ để thay!”
“Đừng lo! Tủ quần áo của tôi đủ để mở trung tâm thương mại đó!” Hạ Lam nháy mắt, đẩy mạnh một cái rồi đóng sập cửa lại. Ý nói: không muốn thương nghị nữa!
Tôi thở hắt ra một hơi, khẽ cảm thán: Mẹ nó! Phòng tắm thôi mà, có cần xa hoa thế không???
Căn phòng lớn phải ngang phòng ngủ của tôi, giữa phòng là một bồn tắm siêu rộng.. không, thay vì gọi là bồn tắm thì nói luôn nó là hồ bơi thu nhỏ đi còn hơn! Nước nóng từ đó tỏa ra hơi ấm nhàn nhạt, khắp căn phòng được bao bọc bởi hơi nước và mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Trên tường lắp một chiếc ti vi màn hình phẳng cực lớn cùng với dàn âm thanh hiện đại. Đúng là nhà giàu thừa tiền có khác, đến đứa học dốt Vật Lý như tôi đây còn biết là đồ điện tử mà để ở nơi ẩm ướt sẽ vô cùng nhanh hỏng!!
Thừa tiền.. Thừa tiền a a a a ~~
Khó khăn lột bộ đồ nặng trịch trên người ra, gấp gọn lại rồi để trên thành bồn. Phía bên ngoài đã nghe thấy tiếng Hạ Lam thông báo: “Tôi phải xuống dưới, mọi người gọi rồi! Phòng quần áo ngay cạnh đó, cậu xong thì đi thẳng ra cổng sẽ có người đưa cậu đến bệnh viện!”
“Được rồi, cậu đi đi!” Lần đầu được hưởng đãi ngộ cao cấp kiểu này dại gì không hưởng thụ?
Chậc, nhà bạn ấy dã man con ngan thế này mà bạn ấy còn mất công ra tiệm spa làm chi vậy trời? Sợ nhiều tiền quá chất trong nhà nó đè chết người hay sao? Tiêu phí vậy thà cho tôi một chút còn hơn..
Trong giây phút hưởng thụ sung sướng ấy, bạn nam giấu tên mang danh anh hùng nào đó đã bị nữ phụ của chúng ta vứt luôn ra sau đầu...
.
.
.
Ngâm mình trong nước nóng trải đầy hoa hồng quả nhiên là một niềm sung sướng khó tả!
Bảo sao các bà quý phi nương nương ngày xưa hay tắm kiểu này thế.. Nhớ lại lúc xem phim, xem tới đoạn đó tôi còn thầm sỉ vả bọn họ làm màu hoài. Ngờ đâu là đã mắng oan rồi! Bọn họ vô cùng biết cách hưởng thụ!
Nhớ tới ai đó còn đang nguy-cấp đi viện, tôi đành quấn khăn tắm đi đến phòng để đồ của Hạ Lam mượn quần áo.
Đúng là dùng làm trung tâm thương mại cũng được chứ đùa à!! Phòng để đồ rộng lớn, bênh cạnh tường kê đầy tủ kệ đựng túi xách, mỹ phẩm, giày dép, khoác lông thú.. đủ loại. Ở giữa là hàng dãy những giá treo quần áo san sát nhau, nhiều đến hoa mắt!
Thế này làm sao mặc hết?
Chắc nàng Hạ Lam phải thay năm bộ quần áo một ngày mới mặc hết được đống này mất...
Chọn đại một chiếc váy xuông freesize màu xanh dương, tôi tháo bộ trang sức quý giá ra, để chung với bộ váy dạ hội đắt tiền trong cùng một chiếc túi nhỏ sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đi ở nhà mình đã mệt, ai ngờ ở đây còn mệt hơn..
Đừng nói nhà giàu sướng đủ bề, thật ra.. Nhà rộng quá cũng chính là một nỗi khổ khó nói!
“Hạ Vũ, thật hư nha~~”
Căn phòng bên cạnh có người?? Đã thế còn không đóng cửa!!?? Dạo này chuộng mốt hành sự thoáng đãng hay sao vậy trời??
Mà.. cái giọng này sao quen quá vậy??
Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế???
KHÔNG!!!!
MỊ KHÔNG MUỐN XEM XUÂN CUNG ĐỒ NỮA!!!!
MỊ PHẢI ĐI CÓ VIỆC ĐÓ!!!!
“Cậu cũng đâu có khác?” Giọng nói của thiếu niên ngọt ngào vang lên “Xem, chỗ này đã ướt cả rồi!”
“Còn không phải do cậu nghịch.. Ưm.. A.. Đừng.. “
Ngọc Nhi?
Tôi tò mò hé mắt nhìn lén vào trong, chiếc váy dạ hội màu trắng xinh đẹp bị vứt vội vàng dưới sàn, đôi giày thiên sứ cũng cùng số phận, mỗi nơi một chiếc!
CMN, quả nhiên là Ngọc Nhi??
Trời ơi! Trời ơi!! Trời đất ơi!!!!
Trẻ con bây giờ thật ghê gớm!
Hai đứa này mới có 15 tuổi thôi đó!!!
Chụy đây hai mấy mùa khoai còn chưa nắm tay ai bao giờ, ấy vậy mà... Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết khô trên bờ cát!!!
“Cho mình được không??” Hạ Vũ vội vã cởi nốt mấy chiếc cúc áo sơ mi trắng, ném nó sang bên cạnh. Thân thể thiếu niên chưa phát triển hoàn toàn nhưng đã qua rèn luyện nên vẫn có những đường nét khỏe mạnh mờ ảo của cơ bắp. Làn da trắng nõn vì bị tình dục kích động mà phiếm hồng, khuôn mặt bình thường luôn tỏ vẻ lạnh lùng lãnh đạm nay ngọt ngào một cách khó tả.
“Không thể!” Ngọc Nhi lấy chăn mỏng che ngang ngực, thẳng thừng cự tuyệt “Chúng ta mới có 15 tuổi thôi!”
Ực!
Thì ra em ấy cũng tự biết em ấy còn nhỏ.. Muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt hay sợ ở đây đến sẽ bị nam chính phát hiện vậy?? Này, khi nãy không phải em ấy đi cùng một rừng nam chính nam phụ sao? Còn bị Đại Việt để mắt đặc biệt nữa chứ.. Sao lén đi được với Hạ Vũ tài quá vậy??
“Đừng nhìn nữa!”
“Đại.. Đại Việt??” Tôi giật mình hô lớn. Đùa sao? Đang xem cảnh xxx nghĩ bậy bạ bị phát hiện ai chẳng giật mình chứ.
Sao anh ta ở đây? Đến từ lúc nào mà tôi không hề hay biết??
Vậy là.. Đại Việt thấy toàn bộ rồi?
“Ai đó?” Hạ Vũ tiến nhanh ra phía cửa, mở phanh cánh cửa lớn ra và ngạc nhiên không kém khi thấy chúng tôi xuất hiện ở đây “Tịnh Nhi? Cậu làm gì ở đây??”
“Tôi.. à..” Mị đang bối rối lắm đó! Sao tự dưng tôi lại kẹt vào cái rắc rối thối nát thế này chứ?? “Tôi dùng nhờ phòng tắm của Hạ Lam!”
“Hai người sao?” Hạ Vũ liếc qua tôi và Đại Việt bằng ánh mắt ám muội. Tên điên này,cậu ta nghĩ chúng tôi cũng đang làm chuyện-đồi-bại giống cậu ta và Ngọc Nhi phải không?
“Đi!” Đại Việt không buồn đáp lời, một bước đi thẳng. Nói thật, tôi cũng không muốn đáp lời cái tên t*ng trùng thượng não này đâu, có đáp thì đáp dép thôi!
“Đại.. Đại Việt??” Ngọc Nhi nhanh như chớp đã khoác xong bộ váy dạ hội xinh đẹp lên người, lao ra cửa ngạc nhiên mà reo lên.
Ai nha ~ Gọi anh ta thì cứ việc gọi, cớ gì phải lườm qua tôi??
Cũng không phải tôi dẫn anh ta lên đây bắt gian!
Không muốn dính vào rắc rối, hơn nữa còn có một vị khác đang chờ tôi đến thăm. Chẳng muốn dây dưa nhiều, tôi mặc kệ bọn họ mà xoay người đi thẳng về hướng cầu thang. Đại Việt đi trước tôi vài bậc, bóng lưng to lớn mạnh mẽ giờ phút này trở nên cô độc và thê lương vô cùng. Ngọc Nhi chạy ngay phía sau tôi, đôi giày cao gót lộc cộc gõ xuống mặt sàn thạch anh lạnh toát.
Bước đến đầu cầu thang chuẩn bị đi xuống, bỗng dưng thấy toàn thân nhẹ tênh, bay bổng vì một lực đạo không hề nhỏ phía sau va vào. Tôi loạng choạng một chút rồi chân nam đá chân xiêu xoay vòng trên cầu thang như mỹ nữ múa ba lê.
Đại Việt không hổ danh là dân chuyên nghiệp, phản ứng vô cùng nhạy với tiếng động. Anh ta nhanh chóng quay lại, thấy tôi chuẩn bị ngã xuống cầu thang thì nhào lên lấy thân mình đỡ. Đáng tiếc, đời không như phim, mọi công sức của anh ta chỉ như muối bỏ bể..
Thứ duy nhất tôi thấy trước khi nhắm mắt xuôi tay chỉ là sao.
Đúng vậy, đêm nay thật nhiều sao!
*Thịt a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.