Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 74:




Đăng Khoa lái xe vào nhà hàng của anh ta, sau đó dẫn tôi đến gian phòng phía Tây, nhìn thẳng ra vườn hoa Trà đang độ đỏ rực. Trên bàn đã bày đủ các món khai vị đang tỏa khói nghi ngút, hương thơm lan khắp mọi nơi.
Tôi thật sự là đứa chậm tiêu, hay nghĩ vẩn vơ, suốt ngày phân tâm.. Hay tóm gọn lại chính là NGU NGỐC!!
Đúng vậy đó!!
Dù cay đắng vô hạn nhưng bạn vẫn phải thừa nhận, ở trước mặt tên cáo già diễn giỏi này tôi chỉ là con thỏ chờ người ta đến lừa!!
Giải thích??
Tại sao tôi phải giải thích với anh ta chứ? Và nếu có giải thích thì giải thích chuyện khỉ gì?
Tất cả những điều tôi nói lúc đó đảm bảo là sự thật trăm phần trăm luôn!! Anh ta thấy ngại ngùng khi bị người khác vạch trần trước mặt nữ chính thân yêu của anh ta hay sao?
Hừ, nếu có trách, tôi nghĩ Đăng Khoa nên tự trách bản thân mình kia kìa! Xuất hiện không đúng lúc, tự dưng trở thành cái cớ cho tôi vin vào để nói.
“Ngồi đi!” Đăng Khoa kéo ghế cho tôi, tất nhiên không phải tôi ngoan ngoãn hay không dám phản kháng cái khỉ gì, chỉ đơn giản là bạn nghĩ đến đây rồi tội gì không ăn!
Vậy là Tịnh Nhi nào-đó chẳng bao giờ chê đồ ăn ngon nhanh chóng ngồi xuống cái ghế thầy giáo hắc ám vừa kéo. Mặc kệ anh ta giúp mình rót rượu trải khăn.
“Em uống không?”
“...” Vẫn là thôi đi, Trung Kiên mà biết tôi uống rượu nhất định sẽ lo lắng “Không cần, nước trái cây là đủ rồi!”
“Được!” Đăng Khoa lấy ly rượu vừa rót về phía mình, đưa tay rung chuông nhỏ, rất nhanh một nữ phục vụ xinh đẹp bước vào phòng ghi lại yêu cầu của ông chủ.
Chậc, đúng là ông chủ giàu có đẹp trai có khác, nữ nhân viên nào cũng nhìn anh ta bằng con mất ngưỡng vọng hết trơn!!
Đáng tiếc đây không phải ngôn tình với mô tip: nữ bình thường nam hoàn hảo.. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện Đăng Khoa sẽ để tâm đến một nữ hầu cỏn con đâu. Trừ phi nữ chính của chúng ta có hứng hạ mình làm việc này..
“Em thật ngoan!”
“Ở trước mặt giáo viên của mình, tất nhiên phải ngoan ngoãn!” Tôi cầm dao nĩa, chuẩn bị thưởng thức món mỹ vị “Dù sao tôi cũng không muốn bị phạt!”
“Hình như chúng ta không chỉ có mối quan hệ thầy trò..” Đăng Khoa nhếch môi, đưa ly rượu đỏ đến bên miệng khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Vẻ thưởng thức hiển hiện trong mắt, cực kì tao nhã “Em đừng luôn xa cách với tôi như vậy!”
“Chúng ta cũng không thân thiết đến thế!” Tôi không cho là đúng, chậm rãi phản bác.
Sau đó, gần như suốt bữa ăn chúng tôi không nói câu nào với nhau nữa. Cũng may là đồ ăn siêu cấp ngon, nếu không đây nhất định là bữa ăn kinh dị nhất từ khi tôi xuyên qua đến giờ.
Ừm.. mà giờ nghĩ lại mới thấy, hầu như chuyện gì phát sinh cũng bắt đầu trong lúc ăn uống cả. Kiểu này không khéo phải đổi tên tiểu thuyết thành “Sóng gió bàn ăn” quá...
Khung cảnh không tệ, người đối diện cũng đẹp vô cùng.. Đăng Khoa có dáng ăn rất hoàn hảo. Nếu nhìn anh ta bây giờ, đảm bảo không ai nghĩ rằng anh ta là kẻ xuất thân hèn kém, bị bỏ rơi từ nhỏ, đã vậy còn lăn lộn hắc đạo bao nhiêu năm trời.
Thế mà người ta nói, bộ dáng có thể bắt chước, nhưng khí chất thì không bao giờ! Vậy cái khí chất hiện tại của Đăng Khoa là thế nào?
Cách anh ta cầm dao nĩa, cách cắt đồ ăn, đưa lên miệng, nhai một cách thưởng thức... Quả thật nếu là Hạ Lam hoặc N cô nữ sinh nào đó trong trường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn trăm người như một, bọn họ sẽ đều ao ước mình là đồ ăn trong miệng Đăng Khoa!
Thà được nâng niu một lần rồi chết.. E hèm.. Tưởng tượng hơi thái quá rồi.
“Thói quen thật xấu!” Đăng Khoa lau miệng, sau đó vươn tay nhéo mũi tôi một cái “Ăn không lo, toàn lo nhìn người khác!”
“A..” Anh làm sao mà biết được nỗi khổ của tôi hả? Nam phụ nhà anh chỉ việc diễn, tôi đây còn phải ghi hình, sau đó làm loa phát thanh luôn cho bà tác giả đó!!
“Tịnh Nhi, em thật sự thấy tôi làm khó cho em lắm sao?”
“Tất nhiên!” Tôi gật đầu khẳng định “Tôi chỉ muốn làm một học sinh bình thường, có những mối quan hệ bình thường.. Nhưng anh đến một cái tất cả đều sụp đổ hết!”
“Sóng gió như vậy không vui sao hả?” Tên biến thái nào đó cười vui vẻ, tiếp tục uống nốt ly rượu.
Vui?
Chỉ có anh là vui thôi!
Tôi không chịu nổi cái sự vui vẻ cao cấp như thế đâu!!!
“Vì sao anh cứ thích gây khó dễ cho tôi vây?”
“Ừm.. Thầy dặn tôi phải chăm sóc cho em!” Đăng Khoa híp mắt, tươi tỉnh giải thích. Chăm sóc? Chăm sóc cái kiểu gì kia?? Rõ ràng là anh đang gây rắc rối cho tôi thì có!
Có phải coi thường học sinh phổ thông ít bài tập về nhà nên muốn giao thêm không hả?? Nếu thế thì nghỉ đi, số bài tập đó chỉ ít với tên thiên tài như anh thôi!
“Anh gọi những cái đó là chăm sóc à?” Tôi học theo anh ta, xiết chặt nắm đấm vừa cười vừa hỏi lại “Định nghĩa từ này của anh thật khác người!”
“Đúng vậy!” Anh ta bày ra vẻ mặt cô độc, ủy khuất như thể bị tôi hiểu lầm cái gì to lớn lắm “Bởi vì tôi coi em là người thân, làm như vậy chỉ là để rèn luyện em cứng rắn trước sóng gió cuộc đời..”
Mẹ nó!
Lại cái bài này!!!!
Anh thôi ngay cho tôi nhờ! Tôi không bị lừa lần hai đâu!!!!
“Mấy giờ thì thầy bay?” Tôi nhíu mày, chuyển đề tài. Nói chung là chắc chắn không thể khai thác cái quái gì từ bạn Khoa rồi! “Chúng ta ở đây cũng đủ lâu rồi!”
“Lái xe 10p là đến sân bay, em lo gì chứ?” Đăng Khoa nói vậy nhưng vẫn đứng dậy, lấy áo khoác giúp tôi, sau đó mở cửa đợi tôi ra ngoài trước “Thôi được rồi! Đi sớm cũng tốt!!”
“Ừm..”
Sân bay đông người, những chuyến bay cuối của năm cũ cất cánh trên bầu trời mùa đông xám xịt đến đau lòng.
Những âm thanh ồn ào náo nhiệt, những tiếng nói chuyện rì rầm, loa phóng thanh thi thoảng phát ra tiếng thông báo giờ bay, chuyến bay bằng một giọng vô cảm.. Tất cả đều nhuộm không khí ở đây thành một màu sắc chia ly ảm đạm cực kì.
Không hiểu sao đến nơi này trong lòng lại dấy lên cảm giác mất mát. Cuối cùng thì cũng đến ngày chia tay.. Chậc, mà tự dưng có mấy cái cảm xúc kiểu này, nói ra chắc thiên hạ chửi tôi giả tạo quá. Bao ngày có quan tâm qué gì đến thầy đâu, toàn lo yêu đương với rình rập nam nữ chính các thứ các thứ.. xong tự dưng thầy lên máy bay mới thương tâm này nọ.
Hức, thật ra thầy cũng đừng nên trách con, mặc dù quả thật thầy rất soái ca, nhưng thầy lại không còn trẻ.. Thế nên bị hạn chế đất diễn là điều đương nhiên rồi!
“Bên này!” Sư phụ đầu bếp xua tay gọi chúng tôi đến một băng ghế trống. Bên cạnh để một vali nhỏ chứa quần áo, ngoài ra không còn gì khác.
Mấy chục năm xa xứ, biền biệt đuổi theo thứ gọi là tình yêu mù quáng đó.. Cuối cùng thì thế nào, chẳng phải vẫn chỉ là tay trắng trở về, lòng chằng chịt sẹo thôi sao?
“Sao hai đứa tới sớm quá vậy?”
“Chuyến bay của thầy không phải còn 15p nữa là phải đến chỗ làm thủ tục sao?” Đăng Khoa ngồi xuống ghế bên cạnh, tự nhiên nói “15p có tính là sớm không?”
“Nhanh như vậy đã đi ạ?” Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Đăng Khoa, 15p nữa, thế mà ông Đăng Khoa ung dung thế kia, đúng là đồ máu lạnh!
“Có gì đâu..” Sư phụ gãi đầu, ánh mắt xa xăm “Thầy vốn không thích chia tay quyến luyến nên đã lén đổi lịch bay. Ai ngờ thằng nhóc này vẫn điều tra ra được!”
“Chuyện nhỏ thôi mà!” Đăng Khoa gác chân, khuôn mặt đẹp trai chẳng hề có chút cảm xúc buồn bã nào hết “Sao rồi sư muội, không phải em định tạm biệt thầy bằng một màn khóc lóc đầy bi kịch đấy chứ?”
“...” Liên quan quái gì đến nhà anh?
“Không cần!” Thầy xoa nhẹ đầu tôi, dịu dàng nói “Cũng không phải quá xa, nếu muốn gặp chỉ cần ngồi máy bay vài tiếng là được rồi!”
“Em cứ thoải mái khóc đi, tôi sẽ đi mua khăn giấy cho!” Đăng Khoa không hề khuất phục trước ánh mắt sắc như dao của tôi, tiếp tục công kích “Mua cho em hẳn một bịch lớn, khóc từ giờ đến tối luôn!”
“Anh thôi đi!” Tôi quát, có anh ở đây khóc được mới tài! Phá hoại cảm xúc của người khác!!!
“Dặn con chăm sóc em mà con làm kiểu đó hả?” Sư phụ lắc đầu ngán ngẩm “Cứ trẻ con mãi như vậy, ta làm sao yên tâm được chứ?”
“Haha ~”
Chính tôi ngồi nói chuyện qua lại chút ít, thầy dặn dò vài việc linh tinh sau đó thâm tình nắm lấy tay tôi, đôi mắt màu xám khói dịu dàng dõi thật sâu vào đáy mắt xanh dương của tôi, tựa như muốn kiếm tìm hình bóng của một người phụ nữ nào đó trong quá khứ.
Cuối cùng, chúng tôi chẳng nói lời nào có nội dung từ biệt, cảm xúc đều bị giấu thật sâu trong lòng, mỉm cười vui vẻ nhìn thầy quay lưng đi thật nhanh về phía kiểm soát hành lý.
Vậy là đi thôi..
Người đàn ông ấy đã ra khỏi cuộc đời tôi một cách nhẹ nhàng như thế.
.
.
.
Đăng Khoa nói sẽ đưa tôi trở về quán nếu tôi muốn, sau đó anh ta sẽ trở về trường vì ở đó còn chút công việc.
Tự dưng cảm giác ở cạnh cái người mặt lúc nào cũng lạnh như băng chả có tý cảm xúc nào này thật chán! Tôi từ chối, nói rằng mình còn có chút việc, giải quyết xong sẽ tự đi về. Nói vậy thôi chứ thực chất làm quái gì có việc gì quan trọng đến mức tôi đích thân phải đi làm, chỉ là trong lòng trống trải quá, muốn đi đâu đó vô định để giải tỏa.
“Này, em giận tôi đấy à?” Đăng Khoa đứng dựa vào xe, thân hình cao lớn thẳng tắp ấy dù anh ta có đứng cạnh thùng rác cũng sẽ có cả N người xông vào nhìn ngắm!
“Tại sao tôi phải giận anh?”
“Không biết!” Anh ta nhướn mày, mở cửa xe ngồi vào “Tôi không rành tâm lý con gái cho lắm!”
“...” Chính vì không rành nên vạn kiếp anh chỉ có thể làm nam phụ thôi đấy biết chưa hả?? Đáng đời nhà anh!
“Thật ra tôi có máy bay riêng..” Anh ta đeo lại cặp kính hàng hiệu, hơi nhếch môi nói nhỏ “.. Nếu em muốn cứ nói, giờ nào tôi cũng có thể đưa em đến gặp thầy!”
“...” Này! Tôi có nhầm không vậy, tên Đăng Khoa đang dỗ dành tôi có đúng không??! Anh ta mà cũng biết dỗ dành người khác hay sao???!
“Thôi bỏ đi, em đi cẩn thận đấy!”
“Được rồi! Tạm biệt!” Tôi nhướn mày, cuối cùng cũng bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên đáng lẽ phải thể hiện, chậm rãi nói.
“À này Tịnh Nhi.. Có chuyện này tôi nghĩ mình nên nói thật với em..” Đăng Khoa mở máy xe, tiếng động cơ rì rì êm tai cực kì. Đúng là xe xịn có khác..
“Chuyện gì?”
“Về cái chuyện chăm sóc ấy..” Anh ta nói nhanh, giọng nói pha chút trào phúng “.. Thật ra là do tôi thích làm như vậy đấy!!!”
CÁI GÌ??
CÁI GÌ????
CÁI GÌ HẢ???????
ĐĂNG KHOA! TÊN CHẾT TIỆT, ANH CÓ CẦN MẶT DÀY VÔ SỈ ĐẾN THẾ KHÔNG HẢ?????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.