Sáng hôm sau lúc đưa bánh bẹp đến, Đan Trúc còn mang theo một xấp phiếu ưu đãi nhờ Lăng Mông và bạn cùng phòng phát cho sinh viên trong khoa.
– Cái gì đây?
– Cuối tuần này có lễ hội văn hóa, bọn anh thuê một gian hàng bán chè xoài (1), mời sinh viên khoa em đến ủng hộ.
Lễ hội văn hóa, lễ chào đón tân sinh viên, đại hội thể dục thể thao và đêm an lành* được gọi chung là bốn ngày lễ lớn nhất ở đại học thành phố Hồ Sóc. Hằng năm, những lễ hội đó đều sẽ được tổ chức ở quảng trường trung ương với quy mô lớn, mọi người tha hồ tụ tập vui chơi.
*đêm an lành: đêm giáng sinh
Ngày này năm ngoái, lớp của Lăng Mông làm nhà ma, cậu phụ trách hóa trang thành quỷ. Rõ ràng cậu cảm thấy sau khi hóa trang xong trông mình rất đáng sợ, vậy mà các bạn học nữ vừa thấy liền la ó hú hét bảo moe quá, thà mở đèn flash trong bóng đêm tối hù cũng muốn chụp hình lưu niệm với cậu, gây tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Lăng Mông với tư cách một con quỷ.
Năm nay, bảo kiểu gì Lăng Mông cũng không đóng vai quỷ nữa đâu.
Giữa trưa tan học, Lăng Mông đang vội vã chạy đến căn tin thì bị hoa khôi của khoa ngăn lại.
– Lăng Mông, cuối tuần này cậu có rảnh không?
– o///_////o Có, có chớ.
– Mấy bạn nữ khoa mình đang tính bán kem vị chanh vào lễ hội văn hóa, nếu cậu rảnh thì có thể lại phụ bọn mình không?
– A? – Lăng Mông hơi ngơ ngác. – Sao lại tìm tui?
– Vì cậu đáng yêu quá chứ sao, bọn mình đều cảm thấy nếu có cậu chắc chắn sẽ mời gọi được không ít các bạn nữ đến mua đó.
– Tui không có đáng yêu, tui siêu dữ.
Hoa khôi của khoa ráng nhịn cười:
– Thế thì đồng chí Lăng Mông siêu dữ, xin hỏi đồng chí có bằng lòng đến giúp không?