Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 72:




Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, mà thua thì luôn có chút thê lương.
Ta bị Mạnh Thiểu Giác mang về phủ Thừa Tướng giam lỏng, một gian phòng trang trí xinh đẹp tuyệt trần trở thành nơi cư trú của ta.
Nếu dùng tiêu chuẩn của tù phạm mà cân nhắc, cuộc sống của ta vẫn vô cùng thích ý. Một gian phòng ngủ thoải mái, một ngày ba bữa đồ ăn phong phú mỹ vị. Buổi chiều đúng giờ có điểm tâm ngọt tinh tế đưa lên cùng canh. Một ngăn tủ đầy đủ mọi loại sách loạn thất bát tao trên trời dưới đất, cùng với một nha đầu để tùy ý sai sử -- nói ta là tù phạm, không bằng nói ta là thiên kim nhà giàu.
Nếu là dĩ vãng, có lẽ đối với cuộc sống như vậy ta sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng, dù sao người như ta rất dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, như thế nào cũng có thể vô tâm vô phế thích ứng. Nhưng tình huống bây giờ dường như không chấp nhận được tâm tính “Đã rồi thì cứ an tâm” của ta, ta không thể ép chính mình “Nghĩ nhiều vô dụng”, đầu óc ta bất luận lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ. Suy nghĩ Vũ Văn Duệ bây giờ thế nào, có bị Mạnh Thiểu Giác bức cung hay không, có bị Mạnh Thiểu Giác hành hình hay không, có bị đánh đập tra khảo hay không......
Ta không thích không thể ức chế lo lắng, nhưng vô lực ngăn cản.
Mạnh Thiểu Giác là người thông minh, vẫn luôn như thế.
Hắn đem ta từ khách sạn mang về đây đã được ba ngày, nhưng trong vòng 3 ngày này hắn một lần cũng không xuất hiện qua. Hắn chỉ phái một người không tính là xa lạ với ta qua phục vụ ta. Cho dù ta càng nghĩ nhiều thì càng không có manh mối, càng không có manh mối ta càng bực mình, cuối cùng buồn bực làm cho ta không có cách nào giữ tâm tình bàng quan, cũng không tươi cười nữa.
Cho tới bây giờ ta chưa từng bực mình như vậy.
Ta bực mình bản thân không biết nên chạy thoát khỏi nơi này như thế nào. Ta bực mình bản thân không biết làm thế nào để báo với Mục Nhất chúng ta bị bắt. Ta bực mình bản thân không biết Vũ Văn Duệ bây giờ rốt cuộc ra sao. Ta bực mình bản thân từng kiên ngạo bình tĩnh cuối cùng đến giờ phút này đều dùng không được.
Thì ra ta vô dụng như vậy.
Cửa bị người đẩy ra, Thanh Nha mặt quả táo vẫn phấn nộn ngon miệng như vậy, tươi cười ngọt ngào nhìn ta nói: “Tiểu thư, điểm tâm ngọt đến đây.”
“Thanh Nha.” Ta cầm lên nhúm tóc của chính mình rồi thưởng thức, một vòng lại một vòng quấn quanh ngón tay, “Hôm nay là cái gì?”. Truyện Gia Đấu
Thanh Nha đem chén đặt lên bàn, mở nắp đậy ra dùng thìa trộn lẫn trộn lẫn, “Hôm nay là tổ yến, công tử nói khí sắc tiểu thư nhìn qua không được tốt, muốn bồi bổ thêm.”
“Tổ yến?” Ta đến gần nàng, không có biểu tình gì nhìn tổ yến, nói: “Ta chưa từng nói là ta không thích ăn tổ yến sao?”
Thanh Nha không cho là đúng, ngoan ngoãn tiếp lời: “Vậy chắc là nô tỳ quên, mong tiểu thư thứ tội, lần sau nô tỳ nhất định nhớ kỹ.”
Ta nhíu mày, “Lần sau?”
Trong lòng ta lửa giận bỗng dưng bùng cháy, vì sao lại nói lần sau? Trên đời này có bao nhiêu chuyện có lần sau, có bao nhiêu chuyện không có lần sau? Ta vươn tay nhận lấy chén, tùy ý để hơi nóng làm mơ hồ tầm mắt của ta, lạnh lùng nói: “Không có lần sau.”
Ta nói xong liền buông tay, tùy ý để chén thẳng tắp từ trên rơi xuống. Nhưng không có thứ bên trong văng ra cũng không có tiếng vỡ nát thanh thúy, bởi vì tay Thanh Nha đã vững vàng tiếp được cái chén, trên mặt mang theo tươi cười vô hại nhìn ta nói: “Tiểu thư cầm cẩn thận, rất dễ bị nóng.”
Ta đương nhiên không nghĩ nàng thật tình sợ ta bị nóng, tia cảnh cáo hiện lên trong mắt nàng còn có thể làm ta tin hơn. Ta nghĩ người trong phủ họ Mạnh quả nhiên ai ai cũng thâm tàng bất lộ, ngay cả Thanh Nha vẻ mặt ngây thơ từng quấn quít lấy ta cũng là cao thủ.
Phải nói, con người của ta cái gì cũng tốt, chính là tư tưởng không được tốt, thật sự.
Ta rất không thích người khác lên mặt với ta.
Vì thế ta ôn nhu nở nụ cười, nhìn nàng nói:“Cám ơn.”
Sau đó lại từ tay nàng nhận lấy cái chén, trước mặt nàng hung hăng đập xuống.
Chén sứ vỡ văng tung tóe, tổ yến hướng bốn phía sinh động bắn vãi ra, làm ướt làn váy cùng mặt giày của ta.
Một mảnh hỗn độn.
Thanh Nha ngẩn người, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, không có độ ấm cười cười, “Nô tỳ thu dọn một chút.”
“Thu dọn?” Ta khoát tay áo, “Không cần, tự ta làm là được.”
Ta không hề nhìn nàng, chính mình ngồi chồm hổm xuống nhặt lên từng mảnh nhỏ. Lần này Thanh Nha không ngăn cản ta, chỉ đứng một bên im lặng nhìn, trong mắt có chút đăm chiêu.
Ta thong thả chuyên chú, mảnh sứ bén nhọn chọc vào đầu ngón tay có chút ngứa, từng giọt máu màu đỏ chảy ra làm lòng ta thoải mái không ít.
Ta đột nhiên có chút lý giải mấy tên biến thái vì sao lại muốn giết người để phát tiết đến thế. Bởi vì lúc tâm tình ngươi cực độ nóng nảy uất ức, máu đỏ tươi giống như thuốc phiện làm tâm tình ngươi rất vui sướng.
“Tiểu thư......” Một lát sau Thanh Nha cũng ngồi xuống, mở miệng nói: “Vẫn nên để nô tỳ.”
Ta thản nhiên cự tuyệt: “Không cần.”
Thanh Nha không thèm nhắc lại, ngồi xổm xuống bên người nhìn động tác của ta. Ta tiếp tục vô tâm làm việc của mình, thẳng cho đến khi Mạnh Thiểu Giác bước đến bên người ta ngồi xổm xuống, cầm đầu ngón tay chảy máu của ta, khẽ cau mày hỏi: “Sao lại thế này?”
“Không có gì.” Ta rút tay lại, “Chảy máu mà thôi.”
Con ngươi nhăm đem của hắn lóe lóe, bá đạo một lần nữa cầm đầu ngón tay của ta lên, mở môi mỏng ngậm lấy đầu ngón tay của ta, xúc cảm ẩm ướt nóng ấm mà mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.