Edt: Mítt
~~~~~~~
“Mê Mê, có phải bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi không?”
Cố Lương Nghiên nhướng mi, cười khẽ một tiếng: “Anh đã nói rồi, em nhất định sẽ bị anh mê đến không chịu nổi.”
Tô Mê thấy bộ dáng hắn ngạo kiều, giống như đang nhìn một tên ngốc, liếc mắt nhìn hắn.
“Tôi còn chưa chia tay với Mộ Dung Sâm đâu, anh cảm thấy cao điệu như thế đưa tôi đến trường, thích hợp sao?”
Cố Lương Nghiên mới không để bụng những điều đó, nhưng hắn biết Tô Mê để ý.
Nói cho cùng miệng người rất đáng sợ, hắn không muốn cô bởi vì mình mà bị tổn thương, vì thế mở cửa xe, đưa ra chân dài đi xuống.
“Đi, anh cùng em kêu taxi đến trường.”
Cố Lương Nghiên vừa nói, một bên móc ra di động mới nhất, gọi cho tài xế: “Lập tức đến Hải Lan Uyển một chuyến, đem xe chạy đi.”
Tô Mê cũng phục thiếu gia nhà có tiền này.
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói.
“Nếu không anh bảo tài xế chờ ở giao lộ gần trường, chúng ta ở đó xuống xe.”
Cố Lương Nghiên bên kia còn chưa có treo điện thoại, lại dặn dò một phen, sau khi kết thúc trò chuyện, lôi kéo Tô Mê lên xe thể thao.
Hắn chờ đợi cái cơ hội chơi soái này, đã thật lâu!
Tô Mê bên này mới vừa ngồi lên xe, đeo đai an toàn, Cố Lương Nghiên mang lên kính râm kiểu dáng mới nhất, nói hai chữ “Ngồi ổn”, sau đó một chân dẫm lên chân ga, xe thể thao “Vèo” một tiếng bay ra ngoài.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa tốc độ xe tăng nhanh, Tô Mê sợ tới mức gắt gao túm chặt tay vịn.
Toàn thân thần kinh đều căng chặt, nhưng hai mắt lại ẩn ẩn mang theo hưng phấn cùng kích động xưa nay chưa từng có.
Nguyên chủ đối với đua xe là sợ hãi, nhưng Tô Mê không sợ.
Nói cho cùng trước kia cô ở đoàn phim có từng ngồi qua, chơi đùa với thứ này, có thể nói là thích, chỉ là ngại với không có điều kiện mua mà thôi.
Dọc theo đường đi, Cố Lương Nghiên liên tục show vài cái kỹ thuật lái xe.
Nội tâm Tô Mê càng hưng phấn cùng kích động, nhưng sắc mặt càng trắng bệch, rất nhanh, phía sau lưng liền tràn ra một tầng tầng mồ hôi lạnh.
Vài phút sau, xe thể thao tới giao lộ gần trường học.
Cố Lương Nghiên vô cùng soái khí chuyển tay lái, đột nhiên tới gần ven đường, sau đó lại tới nữa một cái phanh gấp.
Thân mình Tô Mê đột nhiên đập về phía trước, ngay sau đó hung hăng đánh vào ghế dựa phía sau lưng, chấn động đến đầu não của cô muốn lung lay, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Cố Lương Nghiên vì chơi soái, dọc theo đường đi chỉ chừa cho Tô Mê một góc nghiêng hoàn mỹ.
Sau khi xong mục đích, hắn lúc này mới tháo kính râm, cười nói.
“Thế nào, kĩ thuật lái xe của anh có đẹp không, có lãnh khốc không…… A!”
“Túm cái tên khốn nhà anh! Tôi thiếu chút nữa bị anh hù chết!” Tô Mê dùm nắm tay đánh vào đôi mắt Cố Lương Nghiên, thủ hạ một chút cũng không lưu tình.
Mở cửa xe, vội vàng xuống xe, liền chạy đến thùng rác ven đường phun hết ra.
Quả thực chính là một tên thiểu năng trí tuệ, hắn muốn theo đuổi cô hay là muốn giết chết cô đây?
Cố Lương Nghiên thấy vậy, nơi nào cố kỵ đôi mắt mình có đau hay không, nhanh tay cầm lấy nước khoáng, chạy xuống xe, đi đến bên người Tô Mê.
“Mê Mê, em thế nào, có đỡ hơn một chút chưa?”
Tô Mê phun toàn là nước, lúc này mới cả người nhũn ra đứng lên, nhận lấy chai nước, súc miệng.
Đứng dậy nhìn vẻ mặt lo lắng của nam nhân, Tô Mê đến những câu trách cứ cũng không nói, không còn sức lực, cuối cùng suy yếu nói.
“Tôi muốn ăn cơm, dạ dày thật khó chịu.”
Thấy cả khuôn mặt nhỏ của cô xanh trắng, Cố Lương Nghiên đau lòng lại áy náy.
“Trước tiên đưa em đi bệnh viện, cơm sáng muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.”
Cố Lương Nghiên tiến lên một bước, bế ngang Tô Mê, đem cô cẩn thận đặt xuống ở ghế phó lái.
“Chỉ là dạ dày không thoải mái, cũng không phải bệnh nặng, tùy tiện ăn chút cháo gì đó là tốt rồi, tôi còn phải đi học nữa?” Tô Mê bĩu môi, giơ tay nhẹ nhàng đẩy hắn một chút.
Bởi vì Tô Mê hữu khí vô lực, dự tính cự tuyệt, thấy thế nào cũng có ý là đang giả vờ.
Đương nhiên đây chỉ là Cố Lương Nghiên tự mình cho rằng như thế.
“Mê Mê, em có phải đang trêu anh hay không?” Cố Lương Nghiên bắt lấy tay cô, thân mật hôn.
Tô Mê quả thực tức đến cười: “Cố Lương Nghiên, tôi thấy anh bệnh rất nghiêm trọng rồi, có bệnh nhân lúc còn sớm thì nên trị, đừng gây ra tai họa cho người khác”
“Tai họa thì tai họa, tai họa cho em, đời này, anh chỉ tai họa cho mình em.”
Cố Lương Nghiên một tay giữa cằm của cô, muốn chơi lưu manh, trộm hôn một cái, lại bị Tô Mê cau mày né tránh: “Anh không chê ghê tởm à, tôi vừa mới phun ra đấy.".
“Anh không chê, với anh mà nói, toàn thân của em trên dưới đều thơm ngào ngạt rất ngon miệng.”
Nam nhân thấp giọng nỉ non, rõ ràng là âm thanh cực nhẹ cực thấp, lại mang theo ma lực xuyên thấu nhân tâm.
Trong nháy mắt, tim Tô Mê tức khắc lệch nửa nhịp.
Ngay sau đó, khuôn mặt mềm nhẵn ửng đỏ, bị một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc, Cố Lương Nghiên cười nhẹ: “Mê Mê, em đang thẹn thùng à?”
Tô Mê rất mau phản ứng lại, vội vàng cắn môi mắng.
"Anh không chê nhưng tôi ngại, nhanh khởi động xe đi, không phải muốn đi bệnh viện sao, vừa lúc tôi cũng muốn đi mua một ít thuốc dạ dày, thuận tiện giúp anh tìm khoa thần kinh.”
Cố Lương Nghiên cũng không tiếp tục vạch trần cô, khởi động xe, chạy về hướng bệnh viện.
Chẳng qua lần này, tốc độ xe đặc biệt chậm, có thể so với ốc sên.
Tô Mê đột nhiên nhớ tới cái gì, muốn ngồi thẳng dậy cầm di động.
Thừa dịp đèn đỏ, Cố Lương Nghiên một tay đem cô nâng dậy.
“Làm sao vậy, muốn lấy cái gì, anh giúp em lấy.”
“Di động.”
Cố Lương Nghiên hiểu ý tứ của cô, mang tai nghe Bluetooth, liền gọi tới trường học xin nghĩ cho hai người.
“Anh đã xin nghĩ tốt rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được lộn xộn.”
“Còn có tài xế, anh gọi điện thoại cho người ta nói một tiếng đi.” Tô Mê nhớ tới hắn có dặn tài xế chờ ở giao lộ.
Cố Lương Nghiên lần này không có gọi, chỉ nói: “Hắn đợi không được người, tự nhiên sẽ trở về.”
Có lẽ đổi thành người khác sẽ không nói gì, nhưng Tô Mê trước kia cũng từng làm qua công việc tài xế, bị leo cây quá nhiều, tư vị đó đổi lại là ai cũng đều không dễ chịu.
Vì thế mở miệng nói: “Gọi điện thoại bảo hắn trở về, dù sao cũng đã xin nghĩ, lấy thuốc ở bệnh viện xong, anh dẫn tôi đi hóng gió đi.”
Cố Lương Nghiên nghe có thể hẹn hò, trong lòng tự nhiên cao hứng.
Tô Mê bảo hắn làm gì, hắn liền làm đó, thật sự quá nghe lời.
Chờ hai người tới bệnh viện, Tô Mê mới phát hiện, bệnh viện Cố Lương Nghiên mang cô tới là bệnh viện trung tâm thành phố nơi Lâm Cẩm Dư đang nằm.
Tô Mê có chút lo lắng, sợ không cẩn thận gặp phải Mộ Dung Sâm.
Nếu hắn phát hiện chuyện cô cùng Cố Lương Nghiên ở bên nhau, vậy những chuyện cô làm trước đây đều uổng phí.
Nhưng nghĩ lại, Tô Mê cảm thấy có chút không đúng..
Gần trường học rõ ràng có phòng khám nhỏ tại nhà, vì sao Cố Lương Nghiên lại mang cô tới đây?
Tô Mê đem tầm mắt đặt ở trên người Cố Lương Nghiên.
“Vì sao mang tôi tới bệnh viện này?”
“Đương nhiên bởi vì đây là bệnh viện tốt nhất thành phố rồi.” Cố Lương Nghiên vẻ mặt đương nhiên.
Thấy trên mặt hắn không có chút khác thường nào, Tô Mê lại cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Nghĩ thầm bệnh viện lớn như vậy, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy, gặp phải Mộ Dung Sâm.
Kết quả xe tới gara ngầm, hai người vừa mới xuống xe, Tô Mê liền mắt sắc thấy được hai người Mộ Dung Sâm cùng Lâm Cẩm Dư từ thang máy đi ra.
~~~~~~
Có ai hóng cảnh tiếp theo của 4 người gặp nhau không.?
Ta thấy ông nam chính này cũng khá thương vợ giống anh Duệ nhở =))))))