Nhưng mà!
Giang Dã không những không đá được vật thể lạ bay đi, trên đùi....
Còn bị một lực tóm chặt.
Giang Dã nghiến răng nghiến lợi cúi đầu muốn xem thử rốt cuộc là cái gì.
Bất ngờ cúi đầu, thấy một con chim.
Hơn nữa còn là một con chim siêu béo.
Béo gần bằng một con mèo cam.
Lông con chim béo này chia hai màu trắng đen rõ rệt, móng vuốt sắc bén có màu vàng kim, trên gương mặt mập mạp là một đôi mắt xanh thẳm, sáng lấp lánh, như mặt biển tỏa sáng dưới ánh trăng.
Vừa béo vừa đáng yêu.
"aaaa, tiểu thái giám chết tiệt, sao dám chắn đường ta!"
Con chim béo tức giận vươn một cánh ra, chỉ vào gương mặt ngơ ngác của Giang Dã, "Ngươi đụng ta, ngươi va vào ta, aaaa....Ta sẽ nói với Hoàng Thượng! Chém đầu ngươi!"
Lúc này Giang Dã mới phát hiện, đụng phải cậu là một con chim! Cậu khiếp sợ, lui về sau hai bước, vẻ mặt sợ hãi buột miệng thốt ra,
"**!"
Con chim này vậy mà còn biết nói chuyện!
Cái này không phù hợp với giá trị quan khoa học xã hội chủ nghĩa.
Ngay lúc Giang Dã đang khiếp sợ, đám cung nữ thái giám đằng trước đã vội vàng đuổi tới đây, như trút được gánh nặng, lại dâng lên nỗi lo lắng hoảng sợ mới.
" Ai da, không có bị thương chứ gia của ta ơi!"
Giang Dã lấy lại tinh thần, thái giám này quá khách khí rồi, cậu cũng chỉ là một thái giám nhỏ, sao lại thành gia rồi?
Không ngờ ngay sau đó, lão thái giám kêu 'gia' kia tránh chỗ Giang Dã đang đứng, đi tới phía bên cạnh hai bước, dừng lại, ngồi xổm trên đất ——
Lòng nóng như lửa đốt vươn tay về phía con chim trên mặt đất, sắc mặt căng thẳng tái nhợt, "Gia, tiểu tổ tông, điện hạ, ngươi có sao không?"
Giang Dã:.....
Vậy là những người này đang lo lắng cho con chim này á?
Người còn không bằng chim.
"Bắt tiểu thái giám này lại cho bổn điện hạ!"
Chim béo vất vả đứng dậy. Nó béo thành một cục, bảo sao lúc nãy Giang Dã nhìn trên trời không thấy nó....Bởi vì con chim này béo đến mức không bay nổi.
Tự xưng chim béo điện hạ, vươn một bên cánh lông xù chỉ vào Giang Dã, nó hừ lạnh, diễu võ dương oai nhìn Giang Dã.
"Tiểu thái giám, ngươi cả gan đụng bổn điện hạ, ngươi chết chắc rồi!"
Giang Dã nhìn con chim béo trước mắt như đang nhìn trẻ trâu thiểu năng trí tuệ.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng đồng tình của những thái giám cung nữ xung quanh, Giang Dã rất không tình nguyện nhận ra....
Con chim này sợ là ái sủng của hoàng đế.
Cậu gặp chuyện rồi.
[ Ký chủ, cậu chọc phải rắc rối lớn rồi! ]
Đại trượng phu co được dãn được, quan trọng nhất là Giang Dã đánh không lại chạy cũng không thoát, nên đành phải theo thái giám đến ngự thư phòng.
"Ngươi tự cầu phúc đi."
Lão thái giám thương hại nhìn thoáng qua Giang Dã, ánh mắt như đang nhìn mặt Giang Dã lần cuối, ngay cả Giang Dã cũng không nhịn được lạnh sống lưng, cảm giác như bản thân đang trên đường tới hoàng tuyền.
Giang Dã mím môi, tự mình đẩy ra cửa lớn ngự thư phòng.
Đi cùng cậu vào ngự thư phòng là con chim béo đến mức bay không nổi kia, chỉ có thể diễu võ dương oai đi tới cạnh bá vương.
"Hừ, tiểu thái giám, ngươi chờ chết đi!" Điện Hạ quay đầu nhìn Giang Dã phía sau, để lại một câu rồi nâng cái cổ nhỏ toàn là thịt lên.
Sau đó chạy về phía bàn sách trong ngự thư phòng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Điện Điện về rồi ~"
Giọng điệu quá chân chó, ngấy tới mức Giang Dã nổi hết da gà.
Đối mặt với thánh thượng không thể ngẩng đầu, Giang Dã cúi đầu đứng giữa ngự thư phòng. Cậu không nhúc nhích, cơ thể căng thẳng, lòng bàn tay không tự chủ toát ra tầng mồ hôi mỏng.
"Nô tài tham kiến Hoàng Thượng."