Terry phát giác gần đây giữa Miêu Miêu nhà mình và chú Ansel có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng cậu lén quan sát hai người, nghĩ đến ngày đó chú Ansel nói "Sau này sẽ không phải chú nữa", cậu tràn đầy mong đợi, trong lòng cậu nhóc vẫn khát khao có một bờ vai rắn chắc có thể nâng đỡ cậu, những cậu bé luôn có thiên tính tôn sùng bố mình.
Tình cảm của cậu với Cận An càng ngày càng tốt, tốt giống như Cận An chính là bố cậu, đã nuôi cậu từ bé tới lớn. Tình cảm giữa người với người rất khó nói rõ ràng, có sự tích lũy nồng hậu từng chút như tế thủy trường lưu [1], cũng có sự ăn ý cùng cực ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, mà giữa Terry và Cận An còn bao gồm cả hai điều trên.
[1] Tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài
So sánh với sự hòa hợp thân thiết của Terry và Cận An, giữa Giản Ưu hòa Cận An vẫn là ẩn giấu, một sự yên lặng.
Cận An không nhắc đến đêm hôm đó nữa, cũng không làm gì đặc biệt, dường như anh chỉ là một người bạn của cô và Terry đến nhà ở mấy ngày. Thế nhưng Giản Ưu biết, người đàn ông đó luôn nhìn mình, cô không thể không cảm thấy khó xử, nhưng trong lòng cũng âm thầm vui sướng.
Là một bác sĩ tâm lý, Giản Ưu có trái tim nhạy cảm hơn người bình thường, cô có thể cảm giác được tâm trạng khác thường của người khác, tự nhiên sự thay đổi tình cảm của bản thân càng mẫn cảm. Hoặc có lẽ trước đó cô đã nhận ra mình có sự khác biệt với Cận An, cho nên muốn giữ một khoảng cách, không muốn tiếp tục qua lại, còn nghĩ tới việc trả lại vụ này cho Raymon phụ trách, chẳng qua từ đầu đến cuối lại luyến tiếc.
Ấn tượng ban đầu của người đàn ông ấy cho cô là giọng ca của anh, trước đó rất lâu, cô được nghe Cận An hát, tuy thấy hay nhưng không đến mức yêu thích ca sĩ này. Mãi đến ngày đó, cũng là sau khi chính thức nhận nuôi Terry, cô mới 21 tuổi lúng ta lúng túng, không biết làm sao chăm sóc trẻ con, trong phòng là tiếng khóc của Terry, tiếng cô dỗ dành vô lực, ồn ào khiến người ta nản lòng.
Chính khi đó, trên radio đang mở phát lên một bài hát tươi đẹp, giống như dòng suối chảy, nhẹ nhàng chậm chạp, bình lặng, thư thái, giống như tiếng hát ru. Terry được cô ôm trong lòng mở mắt, tay nắm lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm như lộ ra nụ cười, cậu ngừng khóc, an tĩnh lại.
Sau khi bài hát kết thúc, người dẫn chương trình nói: "Mọi người có thích bài hát vừa rồi không? Ca khúc này do một cô gái mới làm mẹ chọn, cô ấy hy vọng bé con nghe xong bài 'Lullaby' này sẽ có một giấc ngủ trưa ngọt ngào. Đây là bài hát do ca sĩ nổi tiếng Ansel Jin nước Z thể hiện, có khả năng gột rửa lòng người, an ổn tâm hồn, nói đến đây, mọi người đều biết, thật ra Naki cũng là fan hôm mộ của Ansel đấy, hy vọng mọi người đều thích."
Trong khoảnh khắc đó, Giản Ưu hoàn toàn ghi nhớ bài hát rất thần kỳ ấy, từ cái tên rất thần kỳ, cứ vậy cô lại vô tình hay cố ý nghe Ansel hát, sau đó phát hiện các bài hát mình rất thích trước kia đều là Ansel hát, dần dần cũng thích ca sĩ này, cảm thụ sự bình yên và xúc động từ tiếng ca anh mang lại.
Đối với Terry, sinh ra không bao lâu nghe được Cận An hát liền yên tĩnh lại, nở nụ cười, sau đó cậu thích Cận An nhanh đến mức khó thể tin, không phải sao?
Cho nên sau này, khi biết bệnh nhân tên là Ansel Jin, Giản Ưu mới đồng ý nhận, cô từng nhận được sức mạnh, sự bình yên, sự rung động từ tiếng hát của người đàn ông ấy, bây giờ người đàn ông ấy gặp khổ nạn, cũng nằm trong lĩnh vực cô quen thuộc, bởi vậy cô cũng mong rằng mình có thể mang đến sức mạnh và trợ giúp với người đàn ông ấy.
Ai có thể ngờ, từ ban đầu chú ý đến người đàn ông vì Terry, bây giờ vì người đàn ông hoang mang cũng bởi vì Terry, nếu không phải Terry và Cận An quen nhau ở sân trượt băng, Giản Ưu nghĩ, cô nhiều nhất cũng chỉ tâm sự với người đàn ông trong phòng làm việc, tiến hành trị liệu, làm sao có thể dính dáng đến cuộc sống của bản thân?
Giản Ưu mệt mỏi thả lỏng, dựa người vào lưng ghế, trên bàn để một quyển vở tâm lý học, chữ ghi chi chít, nhìn ra được sự nghiêm cẩn và chăm chú của cô. Nhưng mà, xử lý xong trường hợp của bệnh nhân rồi ư?
Ánh mắt Giản Ưu không tự chủ nhìn về phía mấy cuốn sách bên tay phải, thật ra bên dưới đống sách có một tờ giấy nhỏ màu xanh bị đè lên, lộ ra một góc nhỏ. Cô rút mảnh giấy đó ra, trên đó viết rất nhiều chữ viết tiếng Anh hết sức đẹp đẽ, sáng sớm hôm nay nó được đặt trên bàn sách của cô.
Nó được Cận An để đây, trên đó viết: "Katrina, em nói sự ưa thích của anh với em không phải chân thực, đó chỉ là sự chuyển dời tình cảm, vậy thì, anh cực kỳ nghiêm túc và chân thành nói cho em biết, trong cuộc đời hai mươi tám năm của anh, chưa từng yêu đương, là em đã mang cảm giác ấy đến cho anh, nói như em thì, tình cảm của anh là từ ai chuyển đến em? Anh tin vào cảm giác của mình, anh đã động lòng với em, cho nên, có thể cho anh một cơ hội được không?"
Giản Ưu ngơ ngác nhìn mảnh giấy rất lâu, đột nhiên cắn môi, bàn tay đè mảnh giấy trên bàn, cô cầm điện thoại lên, bấm số...
Ở nước Z, người trong phòng thực hiện "Mười năm" của công ty giải trí Phi Dương mệt mỏi ngồi phịch trên ghế, ai cũng có đôi mắt gấu mèo cực lớn, một khuôn mặt xanh xao, xương gò má lộ cả ra, giống như đã bị đói rất lâu, nhưng trên mặt ai cũng là nụ cười sáng rỡ, là sự kích động cũng là sự vui vẻ.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Lâm Trường Ca ra khỏi phòng làm việc tạm thời của phòng thực hiện "Mười năm", nhìn bầu trời tươi đẹp bên ngoài, tâm trạng cũng thoải mái, anh nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh, nhìn về hướng nước M, cười nói: "Ansel, hy vọng cậu sẽ thích món quà này."
Từ sau khi thấy Cận An đăng trạng thái trên tài khoản Wein "Ansel", Lâm Trường Ca cảm giác mình đã được ông trời ban phúc, nhìn thấy được hy vọng Cận An sẽ quay lại. Sau khi tất cả mọi người trong công ty biết tin, ai nấy đều vui mừng, phòng thực hiện "Mười năm" càng cố gắng làm việc, bây giờ việc bọn họ làm không còn là nhìn lại quá khứ Cận An, bọn họ càng phải làm ra tương lai của Cận An, trong tương lai không xa, Ansel nhất định sẽ trở về.
Cho nên đối mặt với càng nhiều video, người của phòng thực hiện "Mười năm" vừa đau đầu nhưng cũng vui vẻ, lần lượt thức đêm tăng ca, lần lượt lên tinh thần kiểm duyệt video, chuẩn bị hoạt động bình chọn... Hôm nay, công tác thống kê bình chọn đã hoàn toàn kết thúc, ba video đứng đầu xuất hiện, nhóm nhỏ phụ trách đã đem kết quả phát lên trang web của Ansel và Wein của Phi Dương, tất nhiên không quên tag Cận An.
Việc cần làm hôm nay là, ghi lại video đưa vào nhóm vật kỷ niệm đầu tiên, không bao lâu sẽ đem bán ra toàn thế giới.
Vì vậy, hôm nay, Cận An ở nhà Giản Ưu nhận được điện thoại chuyển phát nhanh, cuối cùng về lại nơi ở của mình trong sự lưu luyến ngậm đầy nước mắt của Terry và nụ cười hờ hững của Giản Ưu.
Anh cầm kiện hàng quay về nơi ở, do công ty Phi Dương gửi đến, nhớ lại trạng thái nhìn thấy trên Wein trước đó mấy ngày, đoán rằng đây hẳn là vật kỷ niệm, tâm trạng anh có chút phức tạp, rõ ràng đã rời khỏi giới âm nhạc, thấy những vật này lại có cảm giác như mình chưa từng rời đi.
Anh cuối cùng vẫn mở kiện hàng, bỏ lớp xốp lấy ra vật kỷ niệm được đóng gói nghiêm cẩn, một cái hộp sắt cực kỳ tinh xảo, bên trên in dòng chữ "Mười năm", còn cả những poster chụp hình trước đây của anh, nhìn mình trước kia, khi mới mười tám tuổi, Cận An không nén nổi cũng thất thần.
Đây là nhóm vật kỷ niệm "Mười năm" đầu tiên, đại biểu cũng chính là "Năm thứ nhất", cái năm anh mười tám tuổi, khuôn mặt trẻ trung, giọng hát ngây ngô, tài hoa mới bộc lộ, bản thân trước đây cũng chỉ là một người mới.
Cận An mở hộp ra, lấy ra một cuốn sổ lưu niệm, mở cuốn sổ, trang đầu tiên có vài câu lời tựa, là do Lâm Trường Ca viết, anh ta nói: "Mười năm, giống như chỉ trong tích tắc đã trôi qua, nhưng trong trí nhớ anh, nó thay đổi cả thể xác lẫn tinh thần của một người đàn ông, mười năm này mang đầy ý nghĩa. Kỷ niệm năm thứ nhất - khi em còn ngây ngô nhưng có sức quyến rũ khó có thể ngăn cản."
Tập tranh đầu đều là những bức tranh thủ công, tranh về chuyện anh được Lâm Trường Ca khai quật, trong đó chỉ có một tấm hình, không biết họ tìm được ở đâu, ảnh chụp khi anh hát nhân ngày kỷ niệm ngày thành lập trường đại học S, đã có chút mờ nhạt, chỉ nhìn được đại khái hình dáng anh. Sau đó là những tấm ảnh lúc anh ký hợp đồng, huấn luyện, ghi hát, cuối cùng là tấm anh nhận được giải thưởng nhân vật mới được yêu thích nhất. Hóa ra năm đầu tiên của anh đã trôi qua như vậy.
Trong hộp còn một vài vật kỷ niệm khác, ảnh anh in trên huy hiệu, trên cốc vân... vân, sau cùng anh thấy một chiếc DVD được gói đẹp đẽ, bên trên còn dính mảnh giấy của Lâm Trường Ca: "Hy vọng cậu có thể cảm nhận được tình yêu của fan hâm mộ dành cho cậu."
Anh lấy DVD, bỏ vào máy phát, ngồi lại ghế salon, một lát sau trên ti vi xuất hiện hình ảnh, là mấy thanh niên trẻ, nữ có nam có, họ có chút dè dặt nở nụ cười với ống kính, lúc sau mới lên tiếng: "Chào mọi người, chúng em là XXX, XXX, XXX... Rất cám ơn công ty Phi Dương đã tạo cho chúng em cơ hội này, để chúng em tạo ra một video có thể thu thập vào đó những kỷ niệm của Ansel... Sau cùng, chúng em muốn nói với Ansel, Ansel, chúng em đang đợi anh về!"
Sau đó video bắt đầu, từng phần một, cuối cùng tới video được bình chọn số một, khi thấy cái tên đó, không chỉ Cận An, tất cả fan hâm mộ khác xem video đều cùng có cảm giác chua xót mà kiêu ngạo, họ tràn ngập hy vọng, tràn ngập lòng tin, cái video này tên là - không cần tạm biệt, chúng ta rồi sẽ gặp lại.
Cận An lấy DVD trong đầu ra, cẩn thận tỉ mỉ bỏ lại vào hộp, sau đó thu dọn mọi thứ bỏ lại vào trong, rồi đặt chiếc hộp lên tủ kính bên cạnh ti vi, trên tủ trống không, thế nhưng từ hôm nay, anh sẽ tạm thời coi nó là tủ cất giữ Cận An trước kia, để lên đó tâm ý của fan hôm mộ dành cho anh.
Anh lấy điện thoại ra, lại đăng nhập lên tài khoản Wein của Ansel, lần này anh chỉ phát ghi âm bài hát mà lần Terry thi đấu đã hát, và cả câu nói "Gửi tới fan hâm mộ của tôi - You are my sunshine".
Chẳng qua, Cận An thật không ngờ, anh lại nhận được vô số những lời bình luận nhiệt liệt của fan hâm mộ, Terry cũng bị lượng fan khổng lồ của anh chú ý, họ rối rít la hét muốn biết đứa bé có giọng hát dễ thương là ai, có quan hệ thế nào với anh, lần này, Cận An chỉ cười đọc.
Về đến nhà mấy ngày, lại đến thời gian trị liệu, lần này Cận An tới phòng khám của Raymon sớm, anh muốn gặp người phụ nữ ôn nhu kia. Tuy nhiên, anh lại bị thư ký Amy của Giản Ưu chặn lại đường đến văn phòng của cô. Amy cười nói: "Anh Ansel, hôm nay anh đi bên này." Cô ấy chỉ vào văn phòng của Raymon.
Ánh mắt Cận An cụp xuống, sau khi cười với Amy liền cất bước về phía cô ấy chỉ.