Năm Tháng Có Em

Chương 4:




16.
Chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Đại khái chính là, vào năm bốn đại học.
Sự nghiệp của Tần Từ có khởi sắc.
Hắn đi tìm cơ hội ở trong từng vòng phỏng vấn, từng bữa tiệc tối, ngày đó khi tôi đi đón hắn trở lại căn phòng nhỏ cho thuê, nhìn hắn liên tục nôn ở trong WC.
Người càng trưởng thành thì càng phát hiện, dựa vào nỗ lực là có thể thành công thực sự rất hiếm, chỉ dựa vào việc ăn một bữa cơm có thể làm nên chuyện lại càng ngày càng nhiều.
Nghe tôi cảm khái như vậy, Tần Từ cười cười: "Nỗ lực trên bàn cơm cũng là một loại nỗ lực."
Nhưng tôi không muốn để hắn nỗ lực như vậy.
Tôi rất muốn nắm bắt được hình bóng của thiếu niên đã từng hăng hái khí phách trước kia.
Nghỉ đông về nhà, mẹ tôi hỏi chuyện của tôi với Tần Từ có ổn không.
Tôi nói vẫn tốt.
Bố mẹ tôi nhìn nhau, trong mắt là vẻ muốn nói lại thôi mà tôi không thể hiểu được.
"Sao vậy ạ?"
Mẹ tôi lắc đầu: "Không có gì."
Điểm thi lên thạc sĩ của tôi hẳn là có thể vào được đại học B, còn là vào ngành tài chính.
Tôi vội vàng chuẩn bị cho vòng hai, cho nên cũng không có nhiều thời gian đi tìm hiểu phản ứng của bố mẹ.
Vào ngày sinh nhật của tôi.
Khi ấy vừa mới qua Tết Âm Lịch, tôi về trường thu dọn một chút liền trực tiếp đi tới căn phòng trọ của Tần Từ.
Nhưng tôi vừa mới mở cửa liền phát hiện, bên trong dường như rất lâu rồi chưa có ai về ở.
Tần Từ là một người thích sạch sẽ, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh nhìn qua là biết được để ở đây từ năm ngoái.
Nhà của chúng tôi và trường học ở chung một thành phố, gần đây hắn quay phim lấy cảnh ở thành phố A, chỉ là không cùng khu mà thôi, cũng không tới mức không có thời gian trở về quét dọn một phen.
Tôi nhìn điện thoại.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở câu chúc ngủ ngon của tôi ngày hôm qua.
Người nhắn tin cuối cùng cũng là tôi.
Tôi buông bánh sinh nhật xuống, nhắn tin cho anh.
Tần Từ một lúc sau mới trả lời: [Còn chưa quay xong, rất nhanh sẽ về.]
Nhưng rất nhanh này của hắn, lại tới tận nửa đêm.
Tôi cuộn tròn trên sofa ngủ mất.
Điều hòa không mở, vì để thông khí cho nên tôi mở hết cửa ra.
Ở trong gió lạnh, tôi run run tỉnh lại, ánh đèn nhỏ ở cửa bật lên, Tần Từ còn chưa về.
Bên ngoài cửa trời đã tối đen, mọi thanh âm đều yên lặng.
Điện thoại không có một tin nhắn nào.
Đã 11h 50p.
Đáy lòng khó nén được mất mát.
Tôi thở dài, đem bánh kem bỏ vài tủ lạnh vừa mới được rửa sạch, thay áo ngủ lên giường đi ngủ.
Khi đang mơ mơ màng màng, sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp.
Hô hấp nóng bỏng dán ở bên gáy tôi, tôi nhịn không được nhíu mày, mơ hồ nghe thấy một câu: "Vợ yêu, sinh nhật vui vẻ."
Không phân biệt rõ đây là mơ hay là thật, chỉ biết ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Từ đã không còn ở đây.
Trên bàn đã dọn sẵn cơm sáng lấy lòng của hắn.
Tôi đang định gửi tin nhắn cho Tần Từ.
Vừa nâng tay lên, sửng sốt.
Trên cổ tay có một chuỗi vòng tay mới tinh.
Là chiếc vòng mà tôi nhịn ăn nhịn mặc còn chưa mua được kia.
Trái tim nháy mắt trở nên nghẹn ngào.
Tôi chụp ảnh, còn chưa gửi được cho Tần Từ thì Khương Khương đã nhắn tin tới.
Một cái liên tiếp một cái, lại thêm mấy cái "???".
Tôi ấn mở.
Là Weibo của một blogger.
Ảnh chụp, là Tần Từ và một tiểu hoa đang nổi.
Cũng là nữ phụ Lục Yên diễn cp với hắn trong bộ phim kia, là ảnh liên hoan lúc khuya, cùng ra vào khách sạn.
Thời gian, là tối hôm qua.
Hắn nói chưa diễn xong, thậm chí còn chưa kịp cùng tôi ăn bánh sinh nhật.
Nhưng tôi biết, tối qua hắn đã trở lại.
Trong chớp mắt ngây ra.
Tôi không phải loại người sẽ nhịn những việc này ở trong lòng, bất luận là yêu đương hay là kết bạn, tôi đều có nguyên tắc.
Đó là muốn tất cả mọi chuyện phải được giải quyết một cách minh bạch.
Tôi trực tiếp gửi tin này cho Tần Từ.
[Em tin anh.]
[Có thể giải thích không? Em không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm.]
Tần Từ đáp rất nhanh.
Giống như là vừa mới nhắn, anh cũng đang canh điện thoại.
Lại trước sau không chủ động nói ra.
[Trước đó thấy có nhiệt độ, đoàn đội của Lục Yên muốn xào cp.]
[Ngày hôm qua ăn cơm là đang thương lượng chuyện hợp tác kế tiếp.]
[Vào khách sạn là vì điện thoại anh ở đó, phải về lấy. Anh với cô ta không có gì hết, ngày hôm qua bỏ lỡ sinh nhật em, anh xin lỗi...]
Tôi đang muốn nói gì đó.
Điện thoại của Tần Từ gọi tới.
Tôi ấn nghe, thanh âm Tần Từ tràn đầy mỏi mệt, "Giang Sanh, bố anh sinh bệnh... bệnh bạch cầu."
Đầu tôi nổ tung, tôi đột nhiên nghĩ tới phản ứng ngày đó của bố mẹ mình...
Những lời muốn nói đều nghẹn xuống, chỉ nói một câu: "Chuyện khi nào?"
"Năm trước vào đoạn thời gian em thi, sợ ảnh hưởng tới em nên anh không nói..."
"Người đại diện giúp anh tìm được nơi chữa bệnh, vất vả lắm mới tốt lên, cho nên việc anh ta sắp xếp, anh không có cách nào từ chối... anh cũng không thể từ chối."
"Giang Sanh..." Thanh âm của hắn cảm giác như rất bất lực, "Thành phố A thật sự có rất nhiều người, nhiều tới mức... anh chỉ muốn cho ông ấy một nơi trị liệu tốt nhất, nhưng lại không đợi được một cái giường bệnh."
17.
"Tần Từ nói với con rồi đúng không?" Mẹ tôi cầm trái cây trong tay, dẫn theo tôi đi tới phòng bệnh.
"Sao mẹ không nói cho con?"
"Tần Từ sợ ảnh hưởng tới con nên không cho chúng ta nói, bố con cũng nói, chuyện của người trẻ như các con, chúng ta vẫn nên ít xen vào, lúc ấy bố con cũng có hỗ trợ..."
Khi nói chuyện, chúng tôi đã đi tới phòng bệnh.
Chú Tần đang nằm ở bên trong.
Trong ấn tượng của tôi, ông ấy vẫn là dáng vẻ như lúc tôi và Tần Từ còn nhỏ.
Nhưng hiện giờ, tóc ông ấy đã rụng hết vì phải trị bệnh bằng hóa trị, cả người gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.
Dưới làn da còn có mạch máu xanh xanh tím tím do bị bệnh.
Thấy tôi tới, ông cường chống đỡ tinh thần tiếp đón tôi.
Tôi vội vàng tiến lên, đỡ lấy tay ông.
Mẹ tôi nói, gần đây mới có giường, mỗi tuần phải hóa trị hai lần, còn chưa tìm được tủy tương xứng.
Cho dù tìm được, cũng có thể xảy ra phản ứng bài xích.
Chú Tần tuổi đã lớn, cả đời làm lao động chân tay, thân thể cũng không tốt.
Tóm lại, hy vọng xa vời.
Khả năng là không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi nghe xong, đại não trống rỗng.
Hắn che kín mít cả người, mang khẩu trang và mũ đen.
Tôi không nhìn rõ ánh mắt dưới vành nón của hắn, chỉ là trách bản thân mình.
Vì cái gì... vẫn luôn không phát hiện ra.
Hắn luôn nói mình rất bận, rất bận, tôi lại thật sự cho rằng hắn chỉ có công việc, đây là chuyện tốt, hắn đang hướng về một tương lai tốt hơn.
Chờ tới khi chú Tần nghỉ ngơi, tôi mới rời đi.
Ngày mai Tần Từ còn phải đóng phim, hắn vội vã chạy về khách sạn của đoàn phim.
Bố mẹ tôi cùng tôi nhìn hắn rời đi.
Nhìn ánh đèn ô tô biến mất trong màn đêm, hốc mắt tôi nóng lên.
Lại nhịn không được, ôm mẹ tôi, khóc lớn thành tiếng.
18.
Ngày đó về sau, thỉnh thoảng tôi lướt Weibo lại nhìn thấy video về cp của Tần Từ và Lục Yên.
Bọn họ còn có siêu thoại cp.
Trước kia Tần Từ từng trả lời phỏng vấn rằng, bản thân đã có cô gái mình yêu.
Fan cp lại sôi nổi cho rằng đó là Lục Yên.
Các cô gái truy tinh (theo đuổi minh tinh) dư thừa tinh lực, đào ra rất nhiều cử chỉ hành động của họ, tất cả đều trở thành chứng cứ yêu đương của hai người.
Mà đúng là, xào cp làm cho nhiệt độ của Tần Từ ngày càng lên.
Sau khi phim truyền hình đóng máy, anh thậm chí còn nhận được tài nguyên thời trang và lời mời từ show truyền hình.
Tháng ba, tôi thông qua vòng thi thứ hai, cùng tháng đó, tôi nhận được thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh ngành tài chính đại học B.
Mà Tần Từ cũng chuyển nhà.
Dọn tới một khu chung cư có tính bảo mật càng tốt hơn.
Những ngôn luyện nói Tần Từ có bạn gái hồi đại học cũng ăn ý mà bị xóa bỏ, chúng tôi rốt cuộc cũng không thể cùng đi dạo phố, chơi đùa như trước nữa.
Địa điểm gặp mặt cũng là ở phía sau rèm cửa sổ ở những lúc đêm khuya không thấy ánh sáng.
Chúng tôi đối với việc này đều ngậm miệng không nhắc tới, duy trì vẻ ngoài sóng êm gió lặng.
Nhưng tôi biết, mặt ngoài sóng êm gió lặng, nhưng bên trong sớm đã bão nổi mãnh liệt.
Đỉnh điểm là ở tháng thứ 4, vào một buổi tối như mọi ngày.
Tôi nhận được điện thoại của mẹ.
"Giang Sanh, con có liên lạc được với Tần Từ không?"
Đáy lòng tôi căng thẳng, ý niệm không tốt chợt lóe lên.
"Anh ấy đi tham dự sự kiện, sao vậy?"
"Chú Tần của con hình như không ổn rồi... điện thoại của thằng bé không liên lạc được, con có cách nào gọi được cho nó không?"
"Mẹ chờ chút, con có số của người đại diện của anh ấy."
Mẹ tôi nhanh chóng dặn dò hai câu.
Sau đó cúp máy.
Tôi vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho anh Trương:
"Tần Từ đâu rồi? Tình hình bố anh ấy không tốt, các anh mau đưa anh ấy qua đi."
Thanh âm anh Trương bên kia rất khó xử: "Giờ không đi được đâu, Tần Từ còn có tiết mục."
Tôi cho rằng mình nghe nhầm, không dám tin: "Bố anh ấy sắp chết rồi, anh ấy còn tham gia tiết mục gì chứ?!"
"Cô lớn tiếng như vậy làm gì?" Anh Trương lập tức lật mặt, "Cậu ta đã ký hợp đồng, không làm sẽ phải bồi thường tiền! Cô biết tiết mục này có bao nhiêu người đầu tư lớn đang xem hay không? Cô cảm thấy cậu ta bây giờ có thể làm theo ý mình được à? Cậu ta không lên, tiền chữa bệnh cho bố cũng không còn đâu, cô nói..."
Tôi đã không thể nghe được nữa, ném xuống một câu: "Giờ tôi qua đó" rồi vội vàng cúp máy.
Trời đã vào xuân, nhưng gió đêm vẫn rất lạnh lẽo.
Tôi gọi xe đi thẳng tới nơi tổ chức sự kiện của Tần Từ.
Anh Trương sợ tôi bị người ta chụp được, bảo tôi tới bãi đỗ xe chờ.
Tôi chờ không kịp, nhưng không có thư mời thì không thể vào, tôi không thể làm gì.
Weibo hiện lên tình hình trong buổi tiệc, bên trong âm nhạc cất cao, kim bích huy hoàng, nhưng Tần Từ ơi, bố anh đang chờ anh đó.
Tôi gấp tới độ muốn khóc, bãi đỗ xe dường như càng lạnh hơn, từng trận gió lùa qua, tôi bị đông lạnh tới co rúm lại.
Rốt cuộc, Tần Từ cũng ra.
Hắn đang nói chuyện với người bên cạnh, ý cười ôn nhuận.
Mà người bên cạnh hắn, lại là Hạ Thanh Thanh.
Là Hạ Thanh Thanh mà hắn đã từng không chút do dự nói tôi đánh trả lại.
Không kịp để ý tới những cái đó, tôi vọt tới trước mặt Tần Từ.
Hắn sửng sốt: "Sao em lại..."
Đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt hắn thay đổi.
Ở đây rất nhiều xe, chỉ trong chốc lát mà fans đã kéo tới, căn bản không thể đi được.
Anh Trương bắt đầu sốt ruột.
Chúng tôi không ai dám dò hỏi người ở viện xem tình hình thế nào.
Chú Tần còn ổn không?
Tay Tần Từ không nhịn được mà run rẩy, hắn để tay bên môi, lại nhanh chóng buông xuống.
Tôi ngồi ở ghế sau, không có sức lực.
Nhưng thời gian cũng không vì chúng tôi khẩn trương mà dừng lại.
Bánh xe vận mệnh cũng sẽ không vì lời cầu xin của con người mà ngưng, trên đường đi, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ.
Trong khoang xe yên tĩnh, bốn chữ rành mạch xuyên qua không gian, truyền vào trong tai chúng tôi:
"Lão Tần đi rồi."
Chú Tần... đi rồi.
Tần Từ... mất bố rồi.
Tôi không dám quay đầu nhìn phản ứng của hắn.
Chỉ nghe thấy trong không khí, truyền tới một tiếng nghẹn ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.