Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 5: Muốn A Nguyệt thổi~




~
* * * * * * *
Người trong giới đều biết, Chu gia và Mục gia là đối thủ của nhau. Vì lẽ đó, khi tổ chức tiệc tùng đều tránh mời hai nhà cùng một dịp, miễn cho mọi người vì thế mà khó xử.
Lý Lộ Lộ vốn chỉ muốn mời Chu Chẩm Nguyệt, nàng một mực không ngờ Thẩm Hoài Tinh sẽ đem Nhị tiểu thư Mục gia lại đây. Nãy giờ chỉ lo trêu ghẹo chuyện tình cảm, chờ đến khi Chu Chẩm Nguyệt có mặt, nàng mới ý thức được bản thân trong lúc vô tình đã làm ra chuyện ngốc nghếch.
Đặc biệt là tận mắt thấy Chu Chẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Mục Tuyết Y.
Lý Lộ Lộ cho rằng hai người không quen biết, liền che nửa miệng, nhỏ giọng nhắc nhở Chu Chẩm Nguyệt: "Bên cạnh chị là Nhị tiểu thư Mục gia, do cô Thẩm đưa đến. Lễ phép một chút, cho em xin tí mặt mũi."
Chu Chẩm Nguyệt tựa cười nhưng không cười: "Tuy rằng tôi không quen biết cô Thẩm, nhưng tiểu Lý tổng nhắc nhở, tôi đương nhiên hiểu rõ."
Lý Lộ Lộ thấy cô đồng ý với mình sẽ không gây khó dễ cho Mục Tuyết Y, liền thở phào nhẹ nhõm. Chu Chẩm Nguyệt cầm lấy ly rượu, lướt qua bên cạnh Mục Tuyết Y, nâng ly rượu kính Thẩm Hoài Tinh.
"Cô giáo Thẩm, rất vui được gặp."
Thẩm Hoài Tinh lễ phép đáp trả, đưa ly rượu của mình chạm vào ly của Chu Chẩm Nguyệt.
Hai người ngồi ở hai bên trái phải cụng ly, đem Mục Tuyết Y kẹp ở giữa, ly rượu phía trên đùi của nàng chạm một cái.
"Keng-"
Cũng không biết là ai không cầm chắc.
Rượu đỏ không báo trước tràn ra ngoài, theo khe hở giữa chiếc ly chảy xuống tí tách tí tách, làm cho bắp đùi của Mục Tuyết Y và chiếc váy phía dưới ướt nhẹp một mảnh.
"Ôi mẹ ơi!"
Lý Lộ Lộ nhanh chóng đứng lên, cầm hộp khăn giấy đưa về phía bên này.
Những người khác đều đang ngừng thở, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Mục Tuyết Y và Chu Chẩm Nguyệt, trong lòng không tự giác mà đoán mò.
Thẩm Hoài Tinh lập tức để ly rượu xuống bàn, cầm lấy khăn giấy để ở trên đùi của Mục Tuyết Y, giọng điệu tràn đầy quan tâm hỏi han: "Em không sao chứ?"
Mục Tuyết Y không để cho ngón tay của Thẩm Hoài Tinh dừng trên đùi mình, nhận lấy khăn giấy trong tay nàng, tự mình lau lấy, liên tục nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Chu Chẩm Nguyệt không nhanh không chậm thu ly rượu về, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
"Nhị tiểu thư nhà họ Mục"
Chu Chẩm Nguyệt bỗng nhiên gọi nàng.
Bàn tay đang chuyển động của Mục Tuyết Y dừng lại, nghe cô gọi, lỗ chân lông như co lại mấy phần.
Chu Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng cầm ly thả lại trên bàn, ly thủy tinh va vào mặt bàn tạo ra một tiếng ma sát nhỏ.
"Sau này đừng nên mặc váy ngắn như thế. Khi gặp trường hợp này lần sau cũng dễ xử lý, nói có đúng không?"
Trong giọng nói không mang theo cảm xúc, giống như chỉ là một lời đề nghị.
Mục Tuyết Y chỉ có thể nhỏ giọng cúi đầu: "Ừm."
Chu Chẩm Nguyệt đưa tới hai ly thủy tinh, đặt ở trước mặt mình và Mục Tuyết Y, đổ đầy rượu Volka.
"Kính rượu trên người Nhị tiểu thư, đó là lỗi của tôi. Uống hai ly, xem như trả tội."
Váy của Mục Tuyết Y vẫn chưa kịp lau khô, nàng lập tức ngồi thẳng nâng ly rượu, thấp giọng nói: "Thật ra thì cũng không..."
Chu Chẩm Nguyệt cầm ly rượu, mặt không cảm xúc phun ra một chữ.
"Uống."
Mục Tuyết Y đem nửa câu sau nuốt vào, nhắm mắt lại, khó chịu nốc một hơi.
Chu Chẩm Nguyệt chỉ nhấp nhẹ rượu, nhìn nàng uống hết một ly, khóe môi hơi cong lên.
"Nhị tiểu thư sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Mục Tuyết Y há miệng: "Em..."
Chu Chẩm Nguyệt ngắt lời nàng: "Vẫn chưa tha thứ."
Nói xong, cô lại cầm lấy bình Volka đổ đầy ly.
Mục Tuyết Y khóc không ra nước mắt, nhưng hồi tưởng lại trong một tháng qua, thật khó để cô chủ động nói chuyện với mình, nàng cũng không muốn lại chọc giận cô, chỉ có thể nâng ly lên lần hai.
Lần này không dám nốc hết, chỉ có thể từ tốn uống từng ngụm.
Mới uống cạn ly, lại bị đổ đầy lần thứ ba.
"Cheers."
Chu Chẩm Nguyệt lúc này cũng lười tìm cớ.
Mục Tuyết Y uống đến mức cái cổ và lỗ tai đều ửng hồng, nàng biết nếu còn tiếp tục, nàng sẽ say mất, nhưng nàng cũng không có lựa chọn khác. Hiển nhiên, Chu Chẩm Nguyệt đang nổi giận, nàng làm sao dám chống đối.
Chén rượu vừa kề đến môi, người bên cạnh duỗi tay đè lại cổ tay nàng.
Thẩm Hoài Tinh cau mày, dùng giọng nói thấp đến mức chỉ có nàng mới nghe được: "Đừng uống nữa, em vẫn còn đang bệnh."
"Không sao..." Mục Tuyết Y lắc đầu, chớp mắt mấy cái, cố tỏ ra tỉnh táo: "Em uống."
Nói xong câu liền uống hết ly thứ ba.
Những người khác ngơ ngác nhìn một màn này, đầu óc mơ hồ.
Người Mục gia và Chu gia chạm mặt, không xa lánh im lặng, không cãi vã nói xéo. Chủ tịch Chu còn liều mạng rót rượu cho Nhị tiểu thư, hình ảnh này thật khiến cho người ngoài cuộc cảm thấy khó hiểu.
Một ly rồi lại một ly.
Mục Tuyết Y uống đến cơ hồ choáng váng, nằm nhoài trên bàn ánh mắt tan rã, trong tay vẫn cầm ly rượu, chờ Chu Chẩm Nguyệt rót tiếp, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ:
"Em uống... Em uống..."
Thẩm Hoài Tinh rốt cuộc không chịu nổi nữa, nàng không hiểu cách xã giao của những người thuộc địa vị cao, nàng chỉ biết người bị bệnh thì không nên uống quá nhiều rượu. Chu Chẩm Nguyệt mời rượu không kiêng cữ khiến cho nàng có ấn tượng rất xấu, tiệc mới diễn ra không lâu, Thẩm Hoài Tinh trực tiếp đứng dậy, lôi kéo Mục Tuyết Y đang say ngất ngây nằm trên bàn, cố nhịn không vui nói với Lý Lộ Lộ: "Tôi dẫn em ấy đi trước."
Cô giáo đã muốn đi, bọn cựu sinh viên cũ đều đứng lên đưa tiễn. Lý Lộ Lộ nhiệt tình gọi Vương Hàng, kêu hắn hỗ trợ dìu Mục Tuyết Y lên xe Thẩm Hoài Tinh, mấy người khác đều vội vã đứng dậy nhường chỗ cho hai người đi.
Chu Chẩm Nguyệt yên lặng ngồi một chỗ, sắc mặt ngày càng lạnh, ngón tay miết ly rượu đến nổi gân xanh.
Thẩm Hoài Tinh đỡ lấy vòng eo mềm mại của Mục Tuyết Y, dìu nàng từ từ đứng dậy. Vừa đứng lên, Mục Tuyết Y lại theo bản năng bắt đầu giãy dụa, nàng xoay người tránh né đôi tay của Thẩm Hoài Tinh, nặng nề ngã xuống.
Vừa vặn ngã vào trong ngực của Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt theo thói quen ôm lấy Mục Tuyết Y đang say rượu, nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng làn da trắng mịn trượt qua đầu ngón tay cô, mùi hương quen thuộc năm xưa lại đột ngột ập đến, tràn vào trong mũi.
Xa cách đã lâu, lại đột nhiên thân mật.
Quá đột ngột.
Đại não của Chu Chẩm Nguyệt bỗng dưng trống rỗng.
Mục Tuyết Y tự nhiên ôm lấy cần cổ của cô, dùng sức đem đầu mình vùi thật sâu vào hõm vai cô.
"Đừng đưa em cho người khác..." Mục Tuyết Y nhắm hai mắt, mơ mơ hồ hồ nói lời say: "Đừng cho bọn họ dẫn em đi, đừng cho bọn họ mang em đi nơi khác."
Một vòng người chứng kiến cảnh đó, cái cằm đều muốn rớt xuống đất, không một ai dám động đậy.
Tình huống này là gì đây?
Thẩm Hoài Tinh nhìn Mục Tuyết Y ôm chặt Chu Chẩm Nguyệt, cảm giác chói mắt có hơi không rõ, nàng duỗi tay ra muốn kéo Mục Tuyết Y trở về.
"Tuyết Y, về nhà thôi."
Chu Chẩm Nguyệt nghe xong câu này, bàn tay siết chặt cánh tay Mục Tuyết Y, khẽ nhíu mày: "Về nhà?"
Cái gì gọi là "Về nhà"?
Về nơi nào?
Nếu Mục Tuyết Y thật sự có cái gọi là "nhà", vậy chỗ nên về phải là bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, không phải sao?
Giống như muốn tuyên bố điều gì, cô thẳng thắn ngang ngược ôm Mục Tuyết Y lên, eo lưng thẳng tắp rời khỏi chỗ ngồi, hướng về nhà để xe dưới hầm mà đi. Lạnh lẽo uy nghiêm, mang theo khí thế trấn áp làm người không dám nhìn thẳng.
Mà Mục Tuyết Y đang nằm trong vòng tay cô, tóc quăn rối tung, một bên má ửng hồng ám muội.
Thẩm Hoài Tinh kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Những kẻ khác đều trố mắt ngoác mồm ngơ ngẩn.
Nói như thế nào nhỉ.
Diễn biến này...
Có chút kỳ diệu...
* * *
Nhà để xe dưới hầm.
Chu Chẩm Nguyệt ôm Mục Tuyết Y đi đến chiếc Bentley màu đen, Tiểu Ngải đang ngủ gật ở ghế lái giật mình một cái, vội vàng giúp hai người mở cửa xe.
"Chu, Chu... Chu tổng..."
Tiểu Ngải thấy Mục Tuyết Y ngủ say trong lòng cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt, lo sợ suýt chút cắn nhầm cả lưỡi.
Làm thế nào đi xã giao vui chơi lại tiện tay nhặt Nhị tiểu thư Mục gia đang say bất tỉnh nhân sự về chứ?
Chu Chẩm Nguyệt đặt Mục Tuyết Y vào ghế sau, đóng cửa xe bên này cẩn thận, rồi lại vòng qua bên khác mở cửa xe ngồi vào. Tiểu Ngải lúc này cũng đã quay về ghế lái.
Tiểu Ngải khởi động xe, từ kính chiếu hậu thấy Mục Tuyết Y ngủ gà ngủ gật, thăm dò hỏi: "Chu tổng... chúng ta đi đâu?"
Chu Chẩm Nguyệt ngồi cách Mục Tuyết Y ba mươi cm. Cô khoanh tay, cúi đầu suy tư chốc lát, nói: "Đến căn hộ ven sông."
"Vâng." Tiểu Ngải nhận lệnh, bắt đầu lái xe.
Xe lái đến cửa, Tiểu Ngải nhỏ giọng nhắc nhở: "Chị thật sự không về nhà cũ sao? Lão gia vẫn muốn gặp lại Nhị tiểu thư..."
Chu Chẩm Nguyệt không nói tiếng nào.
Tiểu Ngải biết đây là biểu hiện không vui, im miệng không nói thêm nữa.
Xe chạy một hồi, Mục Tuyết Y tỉnh lại.
Cũng không hoàn toàn tỉnh, nàng chỉ mở mắt ra, cả người cứng đơ như khúc gỗ, ánh mắt mê man dừng lại trên mặt Chu Chẩm Nguyệt.
Lát sau, nước mắt của nàng chảy xuống.
Chu Chẩm Nguyệt ngồi trong góc tối, thấy Mục Tuyết Y khóc liền hơi nhăn mày: "Khóc cái gì?"
Mục Tuyết Y không trả lời cô, càng khóc càng dữ dội, nước mắt vỡ vụn lăn xuống vạt áo.
Chu Chẩm Nguyệt nhăn mày sâu hơn.
Một lúc sau, cô lấy bao khăn giấy từ trong túi của mình, ném tới trên người Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y không nhận, trong cổ họng kìm nén nghẹn ngào, nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt. Trong lòng hoảng sợ, cổ tay quét tới trên môi, cọ ra một vệt son thật dài.
Tiểu Ngải lắm mồm nói: "Chu tổng, Nhị tiểu thư uống say rồi, chị giúp nàng một chút đi."
Lời này của Tiểu Ngải khiến cô giật mình.
Đúng vậy.
Dù sao người này cũng uống say rồi, ngày mai khi tỉnh lại cũng không nhớ được chuyện diễn ra hôm nay.
Bất kể lúc nào, bất kể người mất ý thức là ai, say rượu dường như là một cái cớ hay để che đậy.
Chu Chẩm Nguyệt im lặng một hồi, cô quay đầu, nhặt lại bao khăn giấy vừa ném, tiện tay rút ra một tờ.
Đầu tiên mở ra, sau đó theo thói quen gập lại làm hai, đầu ngón tay cầm lấy.
Sau một lát do dự.
Cô hơi nghiêng người về phía nàng, cụp mắt xuống, dịu dàng lau nước mắt cho Mục Tuyết Y.
"Em khóc cái gì vậy?"
Lời chất vấn dịu dàng nhỏ nhẹ, như chắc chắn sự ôn nhu sẽ không bị đối phương nhớ được, mới dám tháo xuống lớp ngụy trang lãnh đạm bấy lâu nay.
Mục Tuyết Y ôm bụng của mình, trên khuôn mặt trưởng thành bỗng dưng mếu máo giống như một đứa bé, méo miệng khóc lớn, vừa oan ức vừa đáng thương:
"A Nguyệt, A Nguyệt... Bụng em đau quá..."
Uống quá nhiều rượu, dạ dày khó tránh khỏi bỏng rát.
Lông mi nhỏ dài của Chu Chẩm Nguyệt khẽ động, tầm nhìn ngưng tụ đến trên mặt của nàng, nhẹ hỏi:
"Vậy em muốn thế nào?"
Mục Tuyết Y chớp chớp mắt: "Muốn... muốn A Nguyệt thổi thổi."
Trước kia khi hai người còn ở bên nhau, nếu như nàng bị thương ở đâu, Chu Chẩm Nguyệt sẽ giúp nàng thổi miệng vết thương. Nhưng hiện tại nàng say rồi, không nhận thức được đau bụng không phải là vết thương ngoài da.
Cho dù là thế, Chu Chẩm Nguyệt vẫn ôn tồn dùng khăn giấy lau đi nước mắt trên khóe mi của nàng, sau đó lại gần bên tai nhả ra một hơi: "Phù phù."
Một giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, lảo đà lảo đảo. Nàng bắt chước làm theo Chu Chẩm Nguyệt: "Phù Phù."
Cô nhìn khuôn mặt của nàng đỏ bừng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, lặp lại một lần: "Phù phù."
Mục Tuyết Y ngây ngốc làm theo: "Phù phù."
Chu Chẩm Nguyệt: "Phù phù."
Mục Tuyết Y: "Phù phù."
Cô liền như vậy trêu chọc nàng.
Giống như thời gian thật sự quay về ba năm trước.
Chu Chẩm Nguyệt sờ vào mái tóc quăn mềm mại của nàng, đèn neon ngoài cửa rọi vào trong xe, trong nháy mắt phá tan ảo mộng.
Giây phút này, cô có loại ảo giác.
Hai người giống như...
Chưa bao giờ tách ra.
Mục Tuyết Y phù phù mệt mỏi, thanh âm tan rã hô nhẹ một tiếng: "A Nguyệt-"
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, giống như kí ức đã từng, dùng giọng nói ôn nhu nhất sủng nịch nhất trả lời nàng:
"Chị ở đây."
Dừng một chút.
Chu Chẩm Nguyệt giương mắt nhìn phía xa xa ngoài cửa xe, âm thanh đè thấp mấy phần, trong lời nói ấp ủ ấm áp, lại như gió đêm thoảng qua biến mất trong không khí vô tận thê lương.
"Chị luôn luôn ở đây..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.