Năm Tháng Yêu Thương

Chương 1:




1
Năm 2014, tôi học năm thứ hai trung học, cùng lớp với Trần Tuyển.
Năm ấy tôi mười sáu tuổi, đang độ tuổi thiếu nữ Hoài Xuân. Tôi cũng giống như những cô gái khác đem lòng yêu thích Trần Tuyển.
Tôi viết trong nhật ký của mình: Hôm nay anh ấy đã ghi được năm lần bóng vào rổ của đối phương, lấy được 30 điểm hoàn hảo, hơi đẹp trai.
"Ai đẹp trai?"
Giọng nói đầy tò mò của Tưởng Cần Cần bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi, làm tôi hoảng loạn gấp cuốn nhật ký lại một tiếng "bốp" rõ to.
Tôi điên tiết: “ Cậu đi chết đi”.
“Nếu cậu không nói với tớ, tớ cũng biết ai đó có thể ghi được 30 điểm trong một trận đấu."
Kỹ năng chơi bóng của Trần Tuyển nổi tiếng giống như khuôn mặt của anh ấy vậy. Trong mọi trận đấu, tiếng hét gọi tên anh ấy có thể lật tung cả sân bóng.
Tưởng Cần Cần ngồi xuống bàn của tôi, không nói nên lời: "Chậc chậc, tớ biết những cô gái khác yêu anh ấy, nhưng cậu cũng thích Trần Tuyển à."
Quả thật, tôi vẫn có chút khác bọn họ.
2
Trần Tuyển và tôi là thanh mai trúc mã.
Mẹ chúng tôi cùng quê lại cùng gả đến Nam Giang, nên hai người thân nhau như chị em gái.
Chúng tôi ở cùng một con hẻm, nhà tôi ở đầu hẻm, còn nhà anh ở cuối hẻm.
Tôi nhận dì Lâm là mẹ nuôi, bố tôi nhận Trần Tuyển là con nuôi. Khi còn nhỏ chúng tôi thân thiết đến mức không phân biệt giới tính.
Chúng tôi học cùng lớp với nhau từ hồi mẫu giáo, cho đến khi bước vào tuổi dậy thì là bắt đầu không ưa nhau.
Khi danh sách lớp được công bố, tôi tròn xoe mắt luôn: “Sao tôi vẫn học cùng lớp với cậu?”.
Trần Tuyển cũng không khách khí: "Ừm, lại xui xẻo ba năm nữa."
Tôi còn phải cảm ơn anh ấy, học cùng trường với anh ấy, người xui xẻo rõ ràng là tôi mới đúng.
Trần Tuyển có lẽ là kiểu được tả trong tiểu thuyết. Là nam chính kịch tính, thường điên điên nhưng rất ngầu, lúc thi lại đem thành tích cao ném lên mặt bạn.
Điều đáng sợ là người như vậy lại tồn tại trong thực tế.
Vì vậy, điểm số xếp thứ 2 từ dưới lên của tôi thật sự khó coi khi so sánh với thành tích học tập của anh ấy.
Tất nhiên, là tôi bị bố mẹ mắng mỏ, nhưng trước mặt Trần Tuyển, tôi không thể chấp nhận điều đó.
Huống chi sau lưng tôi anh ấy còn nhếch môi cười rất xấu xa. Nếu như ánh mắt có thể biến thành đao, Trần Tuyển đã sớm bị tôi chém thành trăm mảnh.
Tôi ghét nhất không phải anh ấy, mà là nhóm huynh đệ của Trần Tuyển.
Mỗi lần gặp tôi là mấy người đó phải làm động tác chào nhau như anh em, đưa tay đấm vào vai tôi rồi quát: “Ê cao ốc này”.
Ai lại gọi một cô gái là cao ốc chứ, trừ khi cô ấy thực sự trông giống như 1 toà cao ốc.
Chà, tất cả là do mẹ tôi và dì Lâm nấu đồ ăn rất ngon, hơn nữa bộ gen tốt của gia đình chúng tôi. Lúc tôi lên trung học chiều cao liền nhảy lên tới một mét bảy lăm.
Ngoài ra, bố tôi đã đưa tôi đi tập quyền anh từ khi tôi còn nhỏ, làm vóc dáng của tôi thực sự khỏe mạnh rắn chắc hơn so với những cô gái cùng lứa tuổi.
Trước tuổi dậy thì, bố đều nói tôi có thân hình đẹp nhất, con có thể tự bảo vệ mình, tôi rất vui khi nghe thấy bố khen.
Sau khi đến tuổi dậy thì, tôi bắt đầu ghét chiều cao của mình, tôi cũng không thích những từ như "mạnh mẽ", "rắn chắc" và "cảm giác an toàn" mà không có lý do.
Đặc biệt là sau khi có tình cảm với Trần Tuyển, tôi liên tục tranh cãi về việc giảm cân.
Tôi bắt đầu để anh ấy dạy tôi cách chơi bóng rổ, sau đó thì nhận được danh hiệu "toà cao ốc".
Nhưng may mắn thay, Trần Tuyển sẽ chỉ mắng là ngu ngốc chứ không bao giờ gọi tôi là toà cao ốc, hay nói tôi cường tráng, về mặt này anh ấy đúng là một người tốt.
Ngoài ra tôi còn có hai người tốt, một là Tưởng Cần Cần, và người kia là bạn thân nhất của Trần Tuyển, Tô Mục.
Suốt quãng thời gian tuổi trẻ ngắn ngủi ấy, bốn đứa chúng tôi lúc nào cũng tụ tập cùng một chỗ, cùng nhau đến trường, như hình với bóng.
3.
Trận đấu giữa mùa hè kia, Trần Tuyển đắc thắng trở về, ôm quả bóng đi vào phòng học.
Tôi liếc mắt nhìn thấy bóng dáng anh ấy đang tiến lại gần. Tôi điên cuồng ra hiệu cho Tưởng Cần Cần, bảo cô ấy im lặng.
Cô ấy rất nhanh liền hiểu, nhảy xuống khỏi bàn rồi nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
Tôi cũng vờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy bút vờ như đang làm bài.
Anh ấy vẫn đứng trước mặt tôi: “Cậu thật sự không đi xem tôi thi đấu, hôm nay tôi rất đẹp trai phong độ đấy."
Trong giọng điệu có chút nịnh nọt, bởi vì hôm nay tôi đang giận anh ấy.
Lý do là vì ngày hôm qua lúc anh ấy đang dạy tôi chơi bóng rổ đã làm tôi bị thương.
"Chết tiệt, cậu có chơi bóng không đấy hay muốn quả bóng đập vào người."
"Khoảng cách đừng gần như vậy, cậu còn ném không được.Tần Sương! Hay tôi phá rổ xuống cho cậu ném bóng nhé."
Thường thì anh ấy vẫn gào lên với tôi như vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác khi Trần Tuyển nhận được điểm thi thì lại mang nó ra để chọc tức tôi.
Tôi xếp vị trí thứ hai từ dưới lên, cách vị trí cuối cùng có hai điểm.
Hôm nay về nhà nhất định lại là một cuộc tắm máu, nhìn thấy điểm số lại khiến tôi khó chịu, đặc biệt là lời lải nhải của Trần Tuyển.
Tôi thở hổn hển, giận dữ ném quả bóng rổ đi. Không ngờ, quả bóng lại dội ngược lại đập trúng vào trán tôi.
Anh ấy càng cười lớn hơn.
Thật là xấu hổ mà, trán tôi đau nhói lúc đó tôi cũng không nhịn được mà hét lên: " Trần Tuyển, tôi mẹ nó lại đi xem cậu thi đấu chính là chó!!"
Thật mạnh miệng mà, tôi vẫn lén lút đi.
Bây giờ nhìn vào khuôn mặt đẹp trai bức người khi vừa mới tập xong ở trước mặt, tôi vẫn giữ thái độ vịt chết còn cứng mở:
"KHÔNG!”
"Tránh xa tôi ra, mồ hôi bốc mùi quá!"
Trần Tuyển có vẻ mặt không sao cả: "Được rồi, vậy thì vị trí thứ hai từ dưới lên của cậu trong đợt kiểm tra vừa rồi..."
Tôi nhất thời không nói nên lời, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Trần Tuyển, cậu làm người đi."
Khi có anh ấy bên cạnh, bố mẹ tôi còn tin tưởng Trần Tuyển hơn cả tôi. Tôi hoài nghi lúc hai chúng tôi sinh ra có phải ôm nhầm hay không.
Về điểm này, Trần Tuyển hoàn toàn kiểm soát tôi.
Anh ấy rất giỏi, gần như không có gì anh ấy không làm được ngoại trừ tính cách xấu xa của mình.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu tôi xinh hơn, gầy hơn hay không ngốc như vậy, có lẽ hình thức ở chung của tôi và Trần Tuyển sẽ không giống như bây giờ.
Có lẽ chúng tôi sẽ thực sự sẽ là một đôi thanh mai trúc mã cực kỳ đáng hâm mộ mỗi khi được nhắc đến.
Có thể, sau này anh ấy sẽ thích một cô gái hoàn toàn trái ngược với tôi kia.
Sau đó, vì cô ấy, mà tương lai của Trần Tuyển bị hủy hoại hoàn toàn.
Người tính không bằng trời tính, đây chính là một đề bài toán khó có thể giải.
Tất nhiên, chuyện đấy là những điều ở tương lai.
4.
Sau giờ tự học buổi tối. Trần Tuyển và Tô Mục đi trước.
Trần Tuyển quen mang cặp sách một bên vai, khoác đồng phục học sinh lên vai bên kia, sau đó một tay cầm sách còn cho tay kia vào túi quần.
Tô Mục ở bên cạnh hiển nhiên nhìn trầm ổn hơn nhiều, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, đem cổ tay áo lại sắn lên, làm lộ ra một đoạn cánh tay, làn da dưới lớp áo rõ ràng trơn bóng, sau đó đem lòng bàn tay giấu vào trong túi quần.
Một người là một cậu bé hư, người kia là một cậu học sinh trung học hiền lành, cả hai đều nhẹ nhành bước đi như thể họ không có chút phiền phức nào.
Tốc độ bước đi ổn định, mỗi bước đi như một làn gió nhẹ thổi qua.
Nó trái ngược hoàn toàn với cái tâm trạng nặng nề của tôi ở phía sau.
Tưởng Cần Cần kéo tôi như kéo một vũng bùn, cô ấy mạnh mẽ đỡ lấy tôi: “Cậu vẫn còn giận à?”
"Giờ mặt mũi quan trọng hơn tính mạng sao?"
Cô ấy hiểu, Tô Mục hiểu,tôi cũng hiểu, chỉ có Trần Tuyển mới có thể cứu tôi vào lúc này.
Nếu không, có lẽ tôi sẽ không nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Tôi thở dài một hơi, than ôi.
Nghe thấy âm thanh phía sau, những người phía trước đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn.
“Đi chậm thế nào cũng vô dụng.” Trần Tuyển cười nói, ý của anh ấy là sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết.
Tô Mục vẻ mặt buồn cười rút tay ra, làm động tác cắt cổ, sau hai tay chắp lại cầu nguyện cho tôi.
Tôi liền cười lạnh trong lòng, ha ha.
Tưởng Cần Cần trịnh trọng vỗ vai tôi, vẻ mặt khẳng định: “Ngày mai gặp.”
Sau đó, cô ấy và Tô Mục rẽ sang một con đường khác ở ngã ba.
Ở đầu ngõ, chỉ còn lại tôi và Trần Tuyển.
Những ngọn đèn đường kéo dài xua đi bóng tối, tôi đi sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Tuyển, suy nghĩ làm sao để mở lời nói chuyện.
Hai bước nữa là đến của nhà tôi.
“Này, đợi một chút!” Tôi gọi anh ấy lại.
Trần Tuyển quay người lại, khóe môi hơi nhếch lên, anh ấy ung dung nhìn tôi chằm chằm.
Mỗi khi biết mình nhất định sẽ thắng cược, Trần Tuyển luôn có biểu cảm này.
"Cậu cảm thấy thế nào nếu tôi muốn mời cậu đến nhà tôi bây giờ?"
Ngay khi tôi nói xong đến bản thân tôi còn nghĩ nó thật là buồn cười.
“Chỉ cần ngồi xuống thôi à?” Anh ấy vẫn đang cố trêu chọc tôi.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó hạ khóe miệng xuống: “Van cầu cậu, cậu hiểu mà.”
Đúng lúc ấy cửa nhà mở ra, mẹ tôi từ trong nhà thò đầu ra hỏi: “Hai đứa đang nói chuyện gì ngoài cửa vậy?”
Tôi vội vàng giải thích trước khi Trần Tuyển kịp nói: "Trần Tuyển nói cậu ấy đói rồi, nhưng hôm nay nhà cậu ấy không có ai."
Tôi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt hơi ngạc nhiên của Trần Tuyển, tôi làm khẩu hình: “Làm ơn đi.”
Trần Tuyển lập tức ngầm tiếp lời: "A ừ, vậy thì mẹ đỡ đầu, hôm nay mẹ nấu món gì ngon, con sắp chết đói."
May rồi, tôi vội đẩy anh ấy vào cửa.
Hai cái bóng nhanh chóng chập một, lập tức bị bóng đen ngoài cửa xóa sạch.
Chà, lúc này anh ấy thật giống một anh hùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.