Năm Tháng Yêu Thương

Chương 2:




5.
Tôi lấy từ trong cặp sách ra mấy bài thì của mình rồi cẩn thận đặt chúng trên bàn.
Đập vào mắt là một dấu gạch màu đỏ nổi bật và số 110 được in đậm và phóng to, nằm ngay ở đầu bài kiểm tra.
Trần Tuyển ngồi trước bàn, gãi đầu, hỏi tôi một cách nghi ngờ:
" 110 điểm, cậu muốn gọi cảnh sát hả?"
Tôi đứng bên cạnh mím môi không dám nói.
"Chậc...chậc...chậc..."
Trần Tuyển lật đi lật lại các tờ giấy thi, có lẽ là do anh ấy cảm thấy nó mới mẻ, vì từng này tuổi rồi cũng chưa từng thấy qua nhiều gạch đỏ như vậy.
"Không có cậu, chắc bây giờ tôi sẽ là bao cát di động trong sân."
Ở tầng dưới, bố tôi đang tập quyền anh, tiếng đấm vào những bao cát thật nhức óc.
Tôi lập tức thay đổi khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Ôi, anh Tuyển tài giỏi, em nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp anh trong vòng một tuần được không."
Nghe thấy vậy, anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Thật sự muốn báo đáp tôi sao?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
“Vậy thì cậu đi hỏi thăm một người giúp tôi…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị tiếng gõ cửa cắt đứt, hỏng rồi.
Không kịp thời gian để suy nghĩ, tôi đã chộp lấy bài thi trên bàn, vò thành một quả bóng. Sau đó nhanh chóng kéo cổ áo của Trần Tuyển, ném giấy vào đó.
Động tác liền mạch, nhanh như tia chớp. Trần Tuyển sửng sốt, từ vẻ mặt của anh ấy, tôi thấy một chút không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ đạp cửa bước vào, bưng hai bát mì thơm ngát bốc khói nghi ngút.
"Mì trứng gà yêu thích của hai đứa đây!"
Tôi vội nhận lấy: "Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ chết mất!"
“Mẹ nuôi vất vả rồi ạ.” Trần Tuyển cũng nói một câu, nhưng anh ấy không dám nhúc nhích, nếu cử động quả cầu giấy sẽ từ trong áo rơi ra ngoài.
Mẹ tôi xoa xoa tay: "Tiểu Tuyền, mau ăn đi, để lát nữa mỳ sẽ nguội."
“Vâng ạ.” Trần Tuyển một tay ôm bụng, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Khuôn mặt tươi cười của mẹ thật hiền lạnh trong sáng, nhưng khi bà quay đầu lại liền giống như lật bánh tráng: "Tần Sương, con nói thật đi, gần đây con có bài kiểm tra nào không?"
Tôi chột dạ lắc đầu, "Không ạ."
Bà ấy không nói thêm câu nào mà bắt đầu hành động, mẹ kéo cặp sách của tôi ra rồi tìm kiếm một lúc.
"Không có, con giấu nó ở chỗ nào hả?"
Bà ấy thậm chí còn đẩy tôi ra lật hết bàn học từ trong ra ngoài.
Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn khi nhét bài kiểm tra vào người Trần Tuyển. Thật là một sự lựa chọn sáng suốt mà, không hổ cho cái trí thông minh của
Mẹ tôi mà tiếp túc tìm thì cũng không phải chuyện tốt, tôi đẩy người đang húp mì, ra hiệu cho anh ấy nói gì đó.
"Mẹ nuôi, lần này Sương Sương không có nói dối."
"Thật sao?"
Trần Tuyển và tôi gật đầu cùng một lúc.
"Được, mẹ nuôi tin con."
Mẹ tôi cười hiền từ với Trần Tuyển, điều này khiến tôi buồn bã một lúc, chao ôi, đây rốt cuộc là mẹ của ai?
Sau khi mẹ đi rồi, tôi thở dài thườn thượt, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, có thể ăn một bát mì ngon.
Trần Tuyển lấy ra quả bóng giấy và ném lại cho tôi: "Đây là lần cuối cùng nhé."
“Được.” Dù sao lần nào anh ấy cũng nói thế.
Tôi nhớ tới câu anh ấy vừa nói chưa xong, liền ngừng động tác lại: “Vừa rồi cậu muốn tôi hỏi thăm ai vậy?”
Trần Tuyển nghĩ một lúc, "Ờ ừ..ừ"
Đợi nửa ngày, có vẻ như anh ấy thực sự ngượng ngùng, tôi nhìn thấy tai anh ấy tự nhiên đỏ ửng.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một loại dự cảm không tốt.
"Người có mái tóc quăn, có chút xù xù, mắt tương đối to, người tương đối trắng."
“Còn nữa, người đó cao cỡ này.” Anh đứng dậy đặt tay dưới vai mình để so sánh chiều cao.
Tôi ngẩn cả người, "Con gái hả?"
“Nếu không thì sao? Là con trai tôi tìm cậu hỏi để làm gì?"
Đầu óc tôi chợt trống rỗng vài giây, lòng thì rối bời.
Điều này vẫn còn quá bất ngờ, lần đầu tiên Trần Tuyển cầu xin tôi, nhưng tôi lại không ngờ rằng lần đầu tiên nó sẽ liên quan đến một cô gái khác.
Chẳng lẽ Trần Tuyển thật sự thích một người?
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe anh ấy thích ai, dường như anh ấy chưa bao giờ chủ động thiết lập quan hệ với người khác.
"Cậu làm tôi bất ngờ quá, tôi chưa tưởng tượng được."
Tôi thăm dò hỏi: “Chuyện gì thế này, anh Tuyển đường hoàng của chúng ta cũng có tình yêu đơn phương à?”
Trần Tuyển giơ tay, cho ta một cái rùng mình: "Cái r.ắ.m."
Sau đó, anh ấy lấy giấy lau miệng, nhặt cặp sách và đồng phục học sinh rồi đứng dậy ra về.
Khi đi ngang qua giá sách ở cửa, anh dừng lại mắt nhìn vào một khung ảnh.
"Bức ảnh này nên thay đổi, vẻ đẹp trai của tôi phải cập nhật rồi."
Đó là một bức ảnh chụp lúc chúng tôi vừa mới nhập học, tôi và Tưởng Cần Cần đứng ở giữa, Trần Tuyển và Tô Mục đứng ở hai bên cạnh.
Bốn người đứng trước cửa lớn tráng lệ của trường Nam Trung, với nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt.
Đây là một trong những bức ảnh yêu thích của tôi, nó chỉ mới chụp cách đây một năm rưỡi.
Chẳng lẽ đã đến lúc phải thay đổi?
Vì câu nói này của Trần Tuyển tôi luôn có linh cảm rằng sẽ có điều gì đó sẽ thay đổi sau ngày hôm nay.
Tôi luôn hy vọng đó là điều tốt đẹp.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cầu nguyện rằng chúng ta sẽ có nhiều bức ảnh khác nữa và có thật nhiều cơ hội để thay thế nó.
6.
Không đợi tôi đi hỏi thăm thì người đó đã tự mình đưa đến tận cửa.
Buổi sáng thứ 2 có bài tập thể dục giữa giờ rất dài, sau khi dự lễ chào cờ, tôi và Tưởng Cần Cần khoác tay đi lên lầu.
Phòng học của lớp Một ở cuối hành lang, sau khi leo lên gần hết cầu thang, chúng tôi phải đi ngang qua hành lang của ba lớp học.
Từ đằng xa, tôi đã thấy một cô gái đứng trước cửa lớp mình, đi đi lại lại, thỉnh thoảng nhìn ngó vào trong lớp.
Dường như cô như cô ấy đang tìm kiếm ai đó. Cô gái có chiều cao khoảng 1m65, với mái tóc xoăn và hơi xù nhẹ.
Chết tiệt.
Kí ức không mấy tốt đẹp đêm qua lại được gợi về, tôi kéo Tưởng Cần Cần đi nhanh hơn, bước vội qua hành lang.
Tôi sẽ xem liệu thằng nhóc Trần Tuyển kia có phải đang ngủ trong lớp hay không.
Hy vọng là không, tôi nghĩ như vậy.
Kết quả là vừa đến cửa, Tưởng Cần Cần đã bị cô gái đó túm lấy kéo cả tôi theo.
"Bạn học, cậu có thể gọi hộ tớ nam sinh ở hàng cuối cho tôi được không?"
Tôi nhìn sang ở hàng cuối cùng thấy Trần Tuyển đang vùi đầu vào bộ đồng phục học sinh, ngủ ngon lành.
Mặc dù không được lịch sự cho lắm nhưng tôi vẫn đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới một lần nữa.
Cô gái có dáng người thon thả, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, hàng mi dài lại cong vút, xinh đẹp như một con búp bê.
Hơn nữa với giọng nói nhỏ nhẹ, một cô gái như vậy có thể dễ dàng khơi dậy mong muốn được bảo vệ của người khác.
Đây chắc chắn là người mà Trần Tuyển muốn tôi hỏi thăm.
Tưởng Cần Cần quay sang nhìn tôi, nhìn rất khó xử.
Tôi cao giọng hét lên với hàng ghế cuối: “Trần Tuyển, có người đang tìm cậu đấy.”
Sau đó tôi quay trở lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ và hành lang, bắt đầu dọn dẹp bàn. Trần Tuyển không có động tĩnh gì.
Mọi người trong và ngoài lớp đều có chút lúng túng.
Cuối cùng, Mập mạp, anh em tốt và bạn cùng bàn với Trần Tuyển, đã đánh thức anh ấy sau một giấc ngủ say, đôi mắt đang đóng chặt trong tích tắc mở ra:
" Trần Tuyển, Tuyển ca ca, tỉnh tỉnh."
"Cô gái nhỏ đến để cảm ơn anh kìa."
Cô gái, cảm ơn.
Đây là tiết mục về chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.
Trần Tuyển chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa, anh đứng dậy chải tóc, đi về phía cửa giữa một tràng la ó của mấy cậu bạn học.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù mặt anh ấy không có biểu hiện gì, nhưng bước đi của anh ấy dường như chưa bao giờ vui vẻ đến như vậy, thậm chí khi đi ngang qua chỗ ngồi của tôi, anh ấy còn liếc nhìn gương một cách khác thường.
Cửa sổ kính mở toang, hai người họ đang đứng cách đó không xa để nói chuyện
Dù tôi rất muốn nghe, nhưng hiện tại tôi không thể để mình là một đối thủ thế yếu hơn, lòng tự trong của tôi cũng không cho phép tôi làm vậy.
Tôi định đóng cửa sổ lại cho thanh tịnh, nhưng ngay vào giây phút cuối cùng, một mảnh giấy được gấp lại bị kẹt vào khe hở phía dưới cửa.
Khi tôi nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của Tô Mục.
Cậu ấy chống tay lên bậu cửa sổ, nghiêng người nhìn tôi, đôi mắt sau ngọng kính kia luôn mang theo ý cười.
Tôi mở tờ giấy ra và thấy đó là một bản phác thảo.
Người trong tranh rõ ràng là tôi, người chống cằm ngủ gật trong lớp, hình vẽ sống động như thật.
Tô Mục chuẩn bị đi theo con đường của một sinh viên mỹ thuật, học kỳ tới cậu ấy sẽ đến trại huấn luyện.
Tôi mỉm cười và nói: “Được rồi, thiên tài à”.
"Tớ xin nghỉ để đi vệ sinh, lại nhìn thấy cậu ngủ rất ngon, nó đã truyền cảm hứng cho tớ."
Lúc ấy tôi hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Mục học lớp ba, nếu muốn đi toilet làm sao có thể vượt qua một lớp nữa.
Tôi không có tâm trạng tiếp tục nói cười với cậu ấy, Tô Mục tựa hồ nhìn ra được tâm tình phiền muộn của tôi.
Cậu ấy hất cằm chỉ vào hai người bọn họ: "A Tuyển hôm đó trên đường đi chơi bóng trở về, tiện tay cứu cô gái đó.”
"Yên tâm đi, có lẽ cô ấy tới đây là để cảm ơn cậu ấy."
Nghe những lời này thế nào cũng có ý an ủi, tôi đột nhiên có chút chột dạ: “Ồ.”
Không phải rồi, chuyện tôi thích Trần Tuyển chỉ có Tưởng Cần Cần biết, chẳng lẽ cái miệng rộng của cô ấy đã rò rỉ thông tin ….
Tưởng Cần Cần đột nhiên lóe lên trước mặt tôi:
"Sương tử, tớ hỏi thăm rõ ràng rồi!”
"Cô gái đó tên là Ngũ Thất Thất, học Lớp Năm.”
“Đứng đầu khối chuyên ngành tiếng anh, chậc...chậc...chậc... nhưng những môn khác lại không có gì nổi bật, khó trách trước kia không có chú ý tới."
Ba chữ "Người đứng đầu" không hiểu sao khiến tôi đau nhói, Tô Mục đã rời đi từ lúc nào, tôi cầm bức tranh cậu ấy để lại trên tay, khi quay đầu lại tôi nhìn chằm chằm hai bóng người bên ngoài cửa sổ.
"Cần cần, cậu có nghĩ hai người đó rất xứng đôi?"
Tưởng Cần Cần đỡ trán: “Chị gái à, bọn họ vừa mới gặp nhau, chị cũng căng thẳng quá rồi”.
"Tuy nhiên, tại sao tớ lại nghĩ Trần Tuyển sẽ không thích kiểu con gái dễ thương?"
Tôi lập tức cao hứng: “Vậy em gái, em thấy cậu ấy thích gì?”
"Tớ không nghĩ cậu ấy thích phụ nữ."
TÔI:……
7.
Khi Trần Tuyển bước vào lớp, trong tay anh ấy đang cầm một lá thư, cả khuôn mặt tràn đầy xuân sắc.
"A...là thư tình..."
Xung quanh lại vang lên một tràng cười, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười nở trên khóe môi anh ấy. Trần Tuyển trịnh trọng cất bức thư vào bên trong cặp sách.
Anh nhướn mày vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.
Như thường lệ, tôi đảo mắt nhìn anh.
Nội tâm tôi đã sớm đánh đổ một vò giấm to, trào ra một vị chua xót chưa từng có.
Ngũ Thất Thất đối với anh ấy có điểm khác biệt.
Là không giống những lần trước, tất cả những bức thư tình mà các cô gái đưa cho Trần Tuyển đều được chất đống trong một chiếc hộp các tông. Những suy nghĩ màu hồng của những cô gái đó được anh ấy cất vào một góc dưới bàn để phủ đầy tro bụi.
Nhưng anh ấy lại đem bức thư của Ngũ Thất Thất bỏ vào cặp sách của mình, với cử chỉ thận trọng.
Mấy năm đó tiểu thuyết lãng mạn trở lên phổ biến và nổi tiếng khắp cả nước, tôi là một trong những tín đồ cuồng nhiệt của chúng.
Nam chính trong truyện vẫn luôn như vậy, lạnh lùng lãnh đạm, thanh cao tự đại, cự tuyệt người khác giới cách xa vạn dặm.
Sau đó sẽ luôn luôn có một ngoại lệ xuất hiện phá vỡ mọi nguyên tắc của mình, từ đó về sau sẽ chỉ dành trái tim cho một mình cô gái ấy.
Mặc dù các tiểu thuyết đều giống nhau, nhưng lần nào tôi cũng sẽ thay chính mình vào các nhân vật nữ chính. Vì nghĩ rằng mình cũng sẽ là người phá vỡ nguyên tắc của Trần Tuyển.
Nhưng trong những cuốn tiểu thuyết đó họ chưa bao giờ viết về một nữ chính bị nam chính từ chối. Cho nên, tôi không thể tưởng tượng được rằng những tình cảm thầm mếm hay những mối tình dang dở. Kế cả những người thất bại không đến được với nhau đã bị lãng quên từ lâu ở một thời gian và không gian khác.
Độ nhạy cảm của tôi với đối Trần Tuyển luôn cao hơn những người khác, mặc dù giữa bọn họ không có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếng chuông cảnh báo trong lòng tôi đã vang lên rất lâu.
Chiếc điện thoại di động trên bàn đột ngột rung lên, kéo tinh thần tôi đang suy nghĩ xa sôi trở lại với hiện thực.
Là tin nhắn QQ từ Trần Tuyển:
"Tối nay luyện tập bóng, đừng quên."
Tôi gõ chữ ok, ngẫm nghĩ hay là xóa đi, chọc cái biểu tượng "Chị biết" rồi gửi qua.
Tôi cũng không giống người khác, tôi là người có thể gửi biểu tượng cảm xúc cho Trần Tuyển, tôi đã nghĩ vậy.
8.
Khi tôi đến sân vận động, Trần Tuyển đã ở đó đợi tôi.
Thấy anh ấy hơi đổ mồ hôi, tôi biết cậu ấy lại trốn tiết tự học buổi tối hôm nay.
"Học giỏi là tự luyến rồi, đến giờ tự học cũng không cần."
Tôi cố ném một cú hai điểm, quả bóng đánh mạnh vào bảng rồi trượt ra ngoài.
“Còn tốt hơn người nào đó đọc trộm tiểu thuyết.” Trần Tuyển nói xong lập tức ném bóng ở khu vực ba điểm, vậy mà lại trúng.
Tôi nghe tiếng anh “hừ” giọng đắc thắng, thật là ngây thơ.
Tâm trạng Trần Tuyển dường như rất tốt, có lẽ là vì chuyện đã xảy ra vào buổi sáng.
Tôi cố ý tìm thời điểm thích hợp để hỏi anh: “Này, cô gái sáng nay nói gì với cậu vậy?”
Anh dừng bàn tay đang chuẩn bị ném bóng, dừng ở trên không trung rồi khẽ nói: “Này, cậu có thể tự mình hỏi cô ấy.”
Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, có bóng dáng của một cô gái đang đi ra từ trong bóng tối.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi gần như buột miệng.
"Nói nhảm, chúng ta luyện tập đi."
Bầu trời đã tối đen như mực, bên cạnh sân bóng chỉ còn lại một ngọn đèn đường lẻ loi đơn độc phát ra ánh sáng, Ngũ Thất Thất từng bước tiến lên, từng sợi tóc bồng bềnh của cô đều nhuốm màu vàng óng.
Khuôn mặt như búp bê của cô ấy dần dần trở nên rõ ràng hơn, dưới sự phụ trợ của bóng đêm sau lưng nó còn xinh đẹp hơn cả ban ngày, đủ để giáng một đòn nặng nề vào tim người ta.
Nó thực sự là một con dao dịu dàng, nhưng vẫn là một con dao chết người.
Cô ấy cầm một quả bóng, rụt rè nói: "Xin chào, tôi là Ngũ Thất Thất, sáng nay tôi đã cố ý nhờ Trần Tuyển dạy tôi cách chơi bóng."
Tôi sửng sốt một lát: "À, tôi là Tần Sương."
Tôi không ngờ rằng cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của tôi với cô ấy lại diễn ra trong hình thức như vậy.
Tôi cao hơn cô ấy cả một cái đầu, còn cô ấy thì gầy gò, có vẻ như bị suy dinh dưỡng, so với tôi thì đúng là một người khỏe hơn một người yếu hơn.
Giọng điệu thờ ơ của tôi đã đẩy bầu không khí vốn đã xấu hổ lên cao hơn, lúc này Trần Tuyển cũng không biết làm thế nào để phá vỡ sự lãnh đạm ấy.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên cuối cùng nói: “Sao cậu lại đột nhiên muốn học chơi bóng?”
Thực ra, điều tôi muốn nói là: Có vẻ như Trần Tuyển không phải là người duy nhất biết đánh bóng trong trường.
"Vì trận đấu bóng rổ của lớp vào tháng tới, tôi sẽ là người chơi dự bị”.
"Nhưng là tôi cái gì cũng không biết, tuy rằng người dự bị có thể không phải thi đấu, nhưng tôi cũng phải chuẩn bị cho tốt."
Giọng nói của cô ấy vẫn mềm mại và nhẹ nhàng, nhưng sự kiên quyết trong giọng điệu của cô ấy là không thể nghi ngờ.
Sự kiên trì đó đã chặn miệng tôi thành công, khiến tôi nhớ lại chính mình, người đã thề sẽ giảm cân khi đó, hình như bộ dáng tôi lúc đó cũng như vậy.
Câu trả lời của cô ấy không liên quan gì đến Trần Tuyển, có phải là tôi đã nghĩ nhiều quá không?
Không phải tất cả các cô gái đến đây đều vì Trần Tuyển, có lẽ một số trong số họ thực sự thích bóng rổ.
Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, học hỏi chơi bóng từ Trần Tuyển thực sự là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng thái độ của Trần Tuyển đối với cô ấy và lá thư đó luôn như một cái gai, đâm sâu vào nội tâm tôi, làm tôi không thể quên cũng không rút ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.