Năm Tháng Yêu Thương

Chương 8:




25.
Vì thế vào năm lớp 12, tôi đưa ra quyết định trọng đại đầu tiên trong đời - chuyển sang học khối xã hội.
Ý nghĩ này nảy sinh vào ngày có kết quả của kỳ thi cuối kỳ hai.
Tưởng Cần Cần và tôi mỗi người cầm một que kem trên tay, lang thang trên những con đường của khu phố cổ.
“Lần này cậu thi có tốt không?” cô ấy hỏi tôi.
Ta nói: "Vẫn như vậy." Suy nghĩ một chút, tôi bổ sung nói: "So với những lần thi trước kia thì tốt hơn, Tô Mục dạy thêm cho tớ."
Cô ấy gật đầu, tôi không định hỏi cô ấy, điểm thi của Cần Cần luôn rất tốt, chỉ đứng sau Trần Tuyển trong bốn người chúng tôi.
Gió mát phả vào mặt, tôi dang rộng tay cảm nhận gió luồn qua người, mà không nhận ra người bên cạnh đi mỗi lúc một chậm hơn.
"Sương Tử!"
Tôi quay đầu lại.
"Tớ cũng sẽ chuyển trường."
Tôi sững sờ một lúc: "Bởi vì Điền Chấn Phàm?"
Cô ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Cũng là vì chính bản thân tớ."
Thật ra, chất lượng giáo viên và tỷ lệ đỗ đại học của trường cấp ba trực thuộc luôn cao nhất. Người bình thường muốn vào học cũng không vào được.
Chúng tôi chia tay nhau ở đầu ngõ nhà tôi, Cần Cần nói nếu tôi nhớ cô ấy thì nhắn tin, cô ấy sẽ trốn học ra ngoài gặp tôi.
Tôi nói đùa: “Em không phải là cái bóng đèn cho hai anh chị đâu!” Tôi cố hết sức kìm nén sự chua sót nơi chóp mũi.
Cần Cần đột nhiên ôm lấy tôi, "Chúng mình đã đồng ý học đại học cùng một nơi."
Tôi trịnh trọng gật đầu, nhưng lòng chợt bối rối.
Chỉ trong mùa hè này, cuộc sống của mọi người đã có một sự thay đổi kỳ lạ.
Tô Mục sắp đi trại huấn luyện, cậu ấy đã thuê một gia sư dạy văn hóa cho mình; Tưởng Cần Cần chuyển đến trường cấp ba trực thuộc; Trần Tuyển sẽ được vào lớp chọn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Giống như chỉ có tôi là người duy nhất vẫn đứng một chỗ.
Hoàng hôn thật đẹp, tôi nhìn những tia nắng chiếu xuống cánh cửa đóng kín cuối ngõ. Tưởng tượng một cậu bé ngược sáng xuất hiện ở đó, tay ôm một quả bóng và thản nhiên cười với tôi.
Sau đó, ý định học văn liền xuất hiện.
Đi một con đường khác có thể phù hợp hơn với tôi, biết đâu tôi có thể gần với anh ấy hơn.
26.
Các học sinh của lớp 12 trường Nam Trung có một tòa nhà dạy học riêng của mình.
Ưu điểm ở chỗ nơi đó hoàn cảnh yên tĩnh, không bị các lớp cấp khác quấy rầy. Có điều khác biệt là các tầng học hoàn toàn do điểm thi quyết định.
Các lớp chọn tự nhiên và lớp chọn xã hội tốt nhất được bố trí ở tầng trên cùng, tận hưởng hành lang rộng rãi và nhà vệ sinh chỉ có hai lớp. Đối với các lớp khác, điểm càng kém thì tầng càng thấp.
Về vấn đề này, các anh chị học lớp 12 cũ đã cho chúng tôi một lời giải thích khá là lãng mạn: ‘Mỗi khi bạn leo thêm một tầng, đồng nghĩa với việc điểm số của bạn cũng sẽ được cải thiện. Nó làm cho bạn có động lực hơn?’
Nói cách khác, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền nhìn xuống.
Nhưng tôi đột ngột chuyển sang lớp xã hội, kết quả của bài thi cuối kỳ đã mất giá trị xét điểm, cuối cùng tôi được xếp vào lớp học trên tầng hai.
Trần Tuyển và Ngũ Thất Thất, một tự nhiên và một xã hội, đều ở tầng năm.
Cả kỳ nghỉ hè tôi chưa từng gặp mặt Trần Tuyển, nói chính xác thì là không gặp mặt chính thức.
Ngày nào anh ấy cũng về rất muộn, tôi nhìn qua khung cửa sổ, thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh ấy đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm. Tôi không biết anh ấy đang làm gì.
Sau khi nghe nói tôi muốn chuyển sang lớp xã hội, cậu ấy đã nhắt tin cho tôi trên QQ.
Trần Tuyển: ‘Cậu chắc chứ?’
Tôi: ‘Ừm.’
Sau đó không còn tin nhắn nào nữa.
Bầu không khí giữa tôi và anh ấy trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu.
Lớp tự chọn thường có tiết học thêm sau buổi tự học buổi tối, nên tôi đương nhiên không cần đợi anh ấy cùng về. Mỗi buổi sáng, tôi dậy sớm hơn bình thường một tiếng, chỉ vỉ học thuộc lòng nhiều sách hơn.
Suốt một tháng kể từ ngày khai giảng, chúng tôi không gặp nhau lấy một lần.
Tôi muốn lên tầng tìm anh ấy, nhưng nhìn những bậc thang không hiểu sao lại rụt rè chỉ dám ngước nhìn lên. Đó là nơi tôi chưa từng đặt chân đến, tự nhiên xuất hiện ở đó liệu có quá đột ngột hay không?
Không nghĩ tới, Trần Tuyển lại chủ động đến tìm tôi.
Đến cùng với anh ấy còn có một scandal bất ngờ lan truyền rầm rộ: Trần Tuyển và Ngũ Thất Thất cặp kè với nhau.
27.
Trong giờ nghỉ tập thể dục buổi sáng, tôi vùi mình xoát lại đống bài thi tổng hợp thì có ai đó gõ cửa sổ bên cạnh tôi.
Tôi giật mình ngơ ngác, Trần Tuyển vẻ mặt buồn cười nhìn tôi chằm chằm.
Tôi kéo cửa sổ ra: "Làm gì?" Ngữ khí cứng nhắc.
“Cho cậu.” Anh ấy nhét vào trong tay tôi một xấp tài liệu, “Không tồi, lần này khảo sát có tiến bộ, cậu đã tới tầng thứ ba.”
Tôi lật giở một chồng giấy dày, phát hiện đó là tài liệu về khối xã hội, mỗi trang đều có ghi chú viết tay.
"Cậu vẫn còn rảnh để làm mấy việc này?"
Trên thực tế, tôi nhận ra nét chữ không phải của Trần Tuyển.
Quả nhiên, anh ấy nói: "Tớ không học văn, cái này Ngũ Thất Thất đưa cho cậu, để cậu có thể nhanh chóng đuổi kịp tiến độ, không tốn nhiều công sức như vậy."
Đầu ngón tay tôi khựng lại một lúc, nhớ tới lời đồn đại, tôi hỏi anh ấy: “Bọn họ nói là thật?”
Vẻ mặt của Trần Tuyển vẫn thản nhiên như trước, nói: "Vẫn chưa."
Chưa nghĩa là hiện tại chưa có, nhưng sẽ có trong tương lai.
Tôi hiểu rồi.
"Chăm chỉ học tập!" Trần Tuyển đóng cửa sổ, vẫy tay tạm biệt.
Trần Tuyển vừa đi, Vương Nghiên ở bàn trước đột ngột quay đầu lại:
"Này, Tần Sương, chuyện của Trần Tuyển và Ngũ Thất Thất là thật sao?!"
Tôi nhét chồng tài liệu vào ngăn kéo rồi lắc đầu: “Tớ không biết”.
Cô ấy hiển nhiên không tin: "Hai người không phải là thanh mai trúc mã sao? Chuyện này cậu ta cũng không có nói cho mấy người bọn cậu biết sao?”
"Nếu đó là sự thật, thì con gái trong trường này thất tình gần hết..."
Tôi cầm tai nghe lên cắm vào tai, Vương Nghiên hiểu ý quay người lại, tiếp tục cười đùa vui vẻ với người ở bàn trước. Tôi nhìn cô ấy, đôi khi cảm thấy cô ấy hơi giống Tưởng Cần Cần.
Luôn sôi động, luôn dám yêu dám ghét.
Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra, nhấp vào khung trò chuyện với Tưởng Cần Cần và gõ: ‘Tớ rất nhớ cậu.’
Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi lại tìm kiếm hình ảnh đại diện con mèo trong nhóm bóng rổ, gửi lời mời kết bạn, ghi chú là: ‘Cảm ơn tập tài liệu của cậu.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.